Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Lâm chung Tam đại yếu quyết


Ấn Quang Đại Sư

Lâm Chung Tam Đại Yếu Quyết
anquangdaisuĐiều bi thảm nhất trong thế gian thật không chi bằng cái chết, nhưng khắp cả người đời có ai may mắn thoát được nổi? Vì vậy, người hữu tâm muốn lợi mình lợi người thì chẳng thể không sớm lo liệu… Kẻ chẳng biết Phật pháp chỉ đành mặc cho nghiệp xoay chuyển, không làm thế nào được. Nay đã được nghe pháp môn Tịnh Độ phổ độ chúng sanh của đức Như Lai thì phải nên tín, nguyện niệm Phật, sắp sẵn tư lương vãng sanh, hầu mong thoát được huyễn khổ luân hồi sanh tử, chứng sự vui chơn thật Niết Bàn thường trụ.
Nếu ai có cha, mẹ, anh, em và các quyến thuộc mắc phải trọng bệnh, bệnh tình khó bề thuyên giảm thì nên phát tâm hiếu thuận, từ bi, khuyên họ niệm Phật cầu sanh Tây phương và trợ niệm cho họ ngõ hầu người bị bệnh nhờ đó sau khi chết liền được sanh về Tịnh Độ. Sự lợi ích như thế kể sao cho xiết?

Nay tôi nêu lên ba điều trọng yếu để làm căn cứ hòng thành tựu sự vãng sanh cho người lâm chung; ý vốn lấy từ kinh Phật. Nguyện người thấy nghe, gặp được nhân duyên này đều cùng làm theo ba pháp này, quyết sẽ được tiêu trừ túc nghiệp, tăng trưởng Tịnh nhân, được Phật tiếp dẫn, vãng sanh Tây Phương, dần dần đạt đến viên thành Phật quả mới thôi. Đây toàn là nhờ vào sức trợ niệm của quyến thuộc.

[Có làm được như thế] mới là chơn thật hiếu, đễ, từ, huệ; dùng những điều ấy để vun bồi thêm cái nhân Tịnh Độ của mình. Xin thưa với những người cùng tin tưởng là cứ lâu ngày chày tháng sẽ nào có khó gì mà chẳng tập thành lề thói được. Nay tôi sẽ trình bày từng điều một để lúc lâm chung khỏi bị bối rối vậy.

a. Điều thứ nhất là khéo chỉ bày, an ủi, khiến sanh chánh tín:
Thiết tha khuyên người bịnh buông xuống hết thảy, nhất tâm niệm Phật. Nếu như cần phải giao phó việc gì thì phải mau giao phó. Giao phó xong chẳng đếm xỉa đến nữa, chỉ nghĩ ta nay theo Phật vãng sanh cõi Phật; tất cả sự giàu vui, quyến thuộc thế gian, các thứ trần cảnh đều là chướng ngại, thậm chí khiến mình mắc hại, chẳng nên sanh tâm niệm quyến luyến. Phải biết là một niệm chơn tánh của chính mình vốn chẳng có chết. Cái chết vừa nói đó chỉ là giả danh, chỉ là báo thân do túc nghiệp đời trước cảm thành đã đến lúc tận. Vì thế, xả thân này để lại thọ thân khác mà thôi. Nếu chẳng niệm Phật thì sẽ phải thuận theo nghiệp lực thiện, ác để lại thọ sanh trong nẻo lành, dữ.

Nếu như trong lúc lâm chung, nhất tâm niệm Nam Mô A Di Đà Phật thì do tâm niệm Phật chí thành ắt sẽ quyết định cảm được Phật phát đại từ bi, đích thân tiếp dẫn khiến mình được vãng sanh. Đừng nghi rằng: mình là nghiệp lực phàm phu, chỉ do niệm Phật trong một thời gian ngắn sao lại có thể thoát khỏi sanh tử, vãng sanh Tây phương? Nên biết rằng: vì đức Phật đại từ bi nên kẻ tội nhân thập ác, ngũ nghịch rất nặng lúc lâm chung, tướng địa ngục hiện ra mà nếu có thiện tri thức dạy cho niệm Phật bèn hoặc niệm mười tiếng hoặc chỉ một tiếng thì cũng được Phật tiếp dẫn, vãng sanh Tây phương. Hạng người ấy chỉ niệm mấy câu còn được vãng sanh, sao lại ngại mình nghiệp lực nặng, niệm Phật ít ỏi mà sanh lòng nghi nữa ư?

Phải biết là chúng ta vốn có chơn tánh, chơn tánh của ta và chơn tánh của Phật chẳng hai; chỉ vì ta hoặc nghiệp còn sâu nặng nên chẳng thọ dụng được! Nay đã quy mạng nơi Phật như con nương về cha chính là trở về với cái ta vốn sẵn có, chứ nào có phải là điều gì bên ngoài đâu! Xưa kia, đức Phật đã phát nguyện: “Nếu có chúng sanh nghe danh hiệu của ta mà chí tâm tin ưa, dẫu chỉ mười niệm mà nếu chẳng được vãng sanh thì chẳng lấy ngôi Chánh Giác”. Vì thế, hết thảy chúng sanh lúc lâm chung phát tâm chí thành niệm Phật cầu sanh về Tây phương thì không một ai là chẳng được ngài rủ lòng từ tiếp dẫn. Ngàn vạn phần chẳng được hoài nghi nữa! Hoài nghi chính là tự mình lầm lạc, họa ấy chẳng nhỏ.

Vả lại, lìa cõi khổ não này sanh về thế giới vui vẻ ấy là điều hết sức khoái ý cho nên phải sanh tâm hoan hỷ, ngàn vạn phần chẳng được sợ chết. Dẫu sợ chết cũng chẳng tránh khỏi cái chết, lại còn mất phần vãng sanh Tây phương nữa vì tâm mình trái với tâm Phật vậy. Dẫu Phật sẵn lòng đại từ bi cũng vô phương cứu tế chúng sanh chẳng nương theo lời dạy của Phật! Vạn đức hồng danh của Phật A Di Đà giống như lò luyện lớn lao; tội nghiệp trong nhiều kiếp của chúng ta như một mảnh tuyết trong hư không. Nghiệp lực phàm phu do bởi niệm Phật nên nghiệp liền tiêu diệt, giống như mảnh tuyết bám vào bên lò lửa lớn liền bị tiêu hết chẳng còn gì nữa. Nghiệp lực đã tiêu thì bao nhiêu thiện căn tự nhiên tăng trưởng thù thắng; sao lại còn ngờ chẳng được vãng sanh, Phật chẳng đến tiếp dẫn nữa ư?

Chỉ dạy, an ủi ngọn ngành, uyển chuyển như thế khiến cho bịnh nhân tự mình sanh tâm chánh tín. Trọn chẳng nên thuận theo thói tục cầu thần, tìm thuốc. Mạng lớn đã sắp hết thì làm sao quỷ thần, thuốc men giữ cho khỏi chết được! Đã nhọc lòng vì những sự vô ích như thế thì đối với sự niệm Phật sẽ bớt thành khẩn, làm sao cảm thông đức Phật được!

b. Thứ hai là cả nhà thay phiên niệm Phật để giúp tịnh niệm.
Trước đó, đã giáo hóa bịnh nhân khiến họ sanh chánh tín; nhưng vì tâm lực người bịnh ấy yếu ớt, chưa kể đến hạng người lúc còn khỏe mạnh chưa bao giờ niệm Phật, chẳng dễ niệm liên tục lâu được. [Cho đến lúc này] lấy niệm Phật làm việc chánh thì cũng hoàn toàn nhờ vào người khác trợ niệm mới có thể có sức. Quyến thuộc trong nhà nên cùng phát tâm hiếu thuận, từ bi vì người ấy trợ niệm Phật hiệu.

Nếu bịnh tình còn chưa đến nỗi sắp chết vào bất cứ lúc nào thì nên chia ban niệm Phật. Mỗi ban hạn định mấy người. Ban đầu tiên niệm Phật ra tiếng, ban thứ hai và thứ ba niệm thầm. Nếu có việc gì cần làm thì nên lo liệu trong lúc niệm thầm; trong lúc trực ban trọn chẳng nên bỏ đi. Ban thứ hai niệm xong, ban thứ ba niệm tiếp; xong rồi lại trở lại từ đầu. Niệm một tiếng, nghỉ hai tiếng; [như vậy thì niệm] suốt cả ngày đêm thì cũng không mệt nhọc lắm.

Phải biết là mình chịu giúp người đạt được Tịnh niệm vãng sanh thì mình cũng sẽ được hưởng báo có người trợ niệm. Chớ có nói là chỉ vì cha mẹ nên mới phải tận hiếu như vậy, đối với người dưng cũng phải nên vun bồi ruộng phước của mình, trưởng dưỡng thiện căn của mình thì mới đúng là cái đạo tự lợi, chẳng uổng làm người. Thành tựu một người được vãng sanh Tịnh Độ chính là thành tựu một chúng sanh làm Phật. Công đức thế ấy há nghĩ lường nổi ư!

Ba ban liên tục, tiếng niệm Phật chẳng ngớt. Nếu sức bịnh nhân niệm nổi thì nương vào đó mà niệm nho nhỏ theo. Chẳng niệm nổi thì lắng tai nghe kỹ, tâm không có niệm gì khác thì tự có thể tương ưng với Phật vậy. Tiếng niệm Phật chẳng nên quá to; to thời tổn hơi, khó niệm lâu được; cũng chẳng thể quá nhỏ khiến bịnh nhân chẳng nghe được rõ. Chẳng nên niệm quá mau, cũng chẳng nên quá chậm. Từng chữ phân minh, từng câu rành mạch khiến từng chữ, từng câu lọt tai thấu dạ bịnh nhân; nhờ vậy mà họ được lợi.

Pháp khí dùng để niệm Phật chỉ nên dùng dẫn khánh, còn các thứ khác đều chẳng nên dùng. Tiếng dẫn khánh trong trẻo khiến tấm lòng người nghe thanh tịnh. Tiếng mõ trầm đục chẳng thích hợp cho việc trợ niệm khi lâm chung. Lúc bắt đầu thì niệm vài câu sáu chữ; rồi sau đó chỉ niệm bốn chữ A Di Đà Phật. Do ít chữ dễ niệm nên bịnh nhân sẽ để tâm niệm theo hoặc nhiếp tâm lắng nghe, đều tốn ít tâm lực. Quyến thuộc trong nhà niệm như vậy mà thỉnh thiện hữu ở ngoài đến cũng niệm như vậy. Nhiều người hay ít người đều phải niệm như thế, chẳng nên niệm một chốc, lại nghỉ một chốc rồi mới lại niệm tiếp khiến bịnh nhân niệm Phật gián đoạn. Nếu cần ăn cơm thì nên ăn vào lúc thay phiên, đừng để tiếng niệm Phật gián đoạn. Như lúc bịnh nhân sắp tắt hơi thì cả ba ban cùng niệm cho đến tận sau khi đã tắt hơi hẳn rồi mới lại chia ba ban niệm suốt ba tiếng đồng hồ nữa (niệm càng nhiều càng tốt). Sau đấy, mới lo liệu, sắp đặt mọi việc.

Trong lúc niệm Phật, chẳng để cho bè bạn đến trước bịnh nhân thăm hỏi, vỗ về. Đã có lòng đến thăm thì hãy cùng đại chúng niệm Phật mấy thời. Ấy mới là tấm tình yêu mến chơn thật, có ích cho bịnh nhân. Còn nếu cứ theo thói tục thường tình thì chính là đã xô người xuống biển. Tình ấy tuy đáng cảm, nhưng [để xảy ra] sự ấy mới thật là đau đớn. Toàn là cậy vào người chủ chốt hiểu rõ đạo lý, bảo trước với người đến thăm để khỏi tổn thương tình cảm, tránh làm hại bịnh nhân phân tâm.

c. Thứ ba là kiêng dè xáo động, khóc lóc để khỏi làm hỏng đại sự
Lúc người sắp chết chính là lúc phân biệt giữa thánh phàm, người, quỷ, [tình trạng khác nào] ngàn cân [treo] đầu sợi tóc; khẩn yếu cùng cực. Chỉ nên dùng Phật hiệu khai thị, dẫn dắt thần thức người ấy; trọn chẳng nên tắm rửa, thay áo, hoặc dời chỗ nằm. Người ấy nằm như thế nào, cứ để yên người đó nằm trong tư thế ấy, chẳng nên có chút dời động. Cũng chẳng nên đối với việc ấy mà sanh bi cảm hoặc đến nỗi khóc lóc.

Ấy là do khi đó [người chết] thân chẳng tự chủ được; mỗi lay động là toàn thân lẫn chân tay đều bị đau đớn như bị cắt chặt, giằng xé. Hễ đau đớn thì sanh tâm sân hận nên tâm niệm Phật bị ngưng dứt, phần nhiều bị đọa vào độc loại, đáng sợ hãi thay. Nếu [người chết] thấy [thân quyến] buồn đau, khóc lóc thì tâm mến luyến phát sanh nên tâm niệm Phật cũng bị ngừng nghỉ. Vì mang tâm ái luyến mà ra đi nên đến nỗi đời đời, kiếp kiếp chẳng được giải thoát.

Lúc ấy, điều có lợi nhất không chi bằng nhất tâm niệm Phật; điều tai hại nhất không chi bằng vọng động, khóc than đến nỗi [người chết] sanh lòng sân hận cùng mến luyến thì có muốn sanh Tây phương, cả vạn trường hợp cũng chẳng được một! Thêm nữa, người sắp chết hơi nóng rút dần từ dưới lên trên là tướng siêu sanh, còn hơi nóng từ trên rút xuống dưới là tướng đọa lạc. Vì vậy, có thuyết:

Đảnh thánh, nhãn thiên sanh Nhân tâm, ngạ quỷ phúc Súc sanh tất cái ly Địa ngục cước phản xuất
Nhưng nếu cả nhà chí thành trợ niệm thì người chết ắt tự có thể sanh thẳng về Tây phương; chẳng nên rờ rẫm, thăm dò khiến cho khi thần thức người chết chưa rời khỏi xác, nhân đấy bị đau đớn, tâm sanh phiền đau đến nỗi chẳng được vãng sanh. Lỗi họa ấy thật là vô lượng vô biên. Nguyện ai nấy khẩn thiết niệm Phật, chẳng cần dò xem nóng lạnh ở chỗ nào. Làm con nên lưu tâm điều này mới là thật hiếu. Nếu cứ thuận theo các thói tục thế gian thì hóa ra là xô người thân xuống bể khổ, để mong một lũ vô tri vô thức xúm lại khen mình tận hiếu ư?

Thông cáo hộ niệm



 Thân bằng quyến thuộc đến phúng viếng, đều phải tuân theo những điều sau đây:

1. Trong khi đang hộ niệm niệm Phật phải giữ im lặng.

2. Bây giờ là lúc mọi người tỏ ra lòng thành kính, chỉ có niệm Phật, tiếng niệm Phật sẽ giúp cho bịnh nhân an lành tự tại vãng sanh tây phương cực lạc thế giới.

3. Xin quý thân hữu niệm Phật ra tiếng, nếu không biết niệm, thì niệm theo nhỏ tiếng.

4. Trong lúc đang hộ niệm niệm Phật, xin đừng làm bốn điều dưới đây:

Xin đừng đốt giấy tiền vàng bạc. (để tránh không khí làm ô nhiễm, ảnh hưởng mọi người đang niệm Phật)
Xin đừng rờ mó thân thể. (để tránh bịnh nhân động tình ái, khiến cho mất đi chánh niệm).
Xin đừng khóc than thê thảm. (nếu cảm thấy rất đau lòng, xin mời ra bên ngoài)
Xin đừng hỏi han bịnh nhân. (để tránh làm trở ngại bịnh nhân đang niệm Phật)
5. Muốn đàm luận chuyện khác, xin mời đi nơi khác. 

Dặn Dò Những Điều Lúc Lâm Chung



 Những lời dặn dò cho các con cháu hiếu thảo của tôi:

Bản thân tôi suốt đời niệm A Di Đà Phật, cảm thấy được sự lợi lạc rất nhiều. Nếu các con có lòng hiếu thảo với ta, thì nhất định phải giúp đỡ ta vãng sanh tây phương cực lạc thế giới, đi đến cõi đó vĩnh viễn sẽ hưởng được thanh tịnh an lạc, tự do tự tại, đây là nguyện vọng lớn nhất của suốt đời ta.

 Nên biết rằng con người lúc gần tắt thở, giống như rùa sống bị lột vỏ, vô cùng đau đớn. Nếu như các con thật sự muốn ta ra đi tự tại, vã lại hy vọng có thể phù hộ cho cả gia đình, thì nhất định phải thiết thực hoàn thành tâm nguyện của ta sau đây:

1. Trong lúc bịnh tình của ta nguy ngập, tuyệt đối không được dời động thân thể của ta, không được thay quần áo, không được khóc lóc, khóc than thảm thiết. Mà phải vì ta chân thành niệm A Di Đà Phật, cầu Phật từ bi tiếp dẫn ta vãng sanh tây phương.

2. Nếu thần thức của ta hôn mê, lúc hơi thở trong tình trạng sắp tắt chưa tắt, xin đừng để cho bác sĩ chích thuốc cứu cấp, hoặc là dùng những phương pháp hô hấp khác để cứu cấp ta, để tránh tâm thần của ta bị lay động (rối loạn), sẽ làm cho ta càng có cảm giác đau đớn. Lúc đó các con nên giữ gìn yên tịnh, nhất tâm niệm Phật, mới là có lòng hiếu thảo với ta.

3. Trước khi ta sắp lâm chung, xin liên lạc gấp với liên hữu……………, thỉnh cầu họ đến hộ niệm cho ta. Điện thoại số……………………, các con đều phải nghe theo lời chỉ dẫn của liên hữu, không được làm trái nghịch.

4. Sau khi ta đã tắt thở trong 24 tiếng đồng hồ, phải niệm Phật liên tục không ngừng, mọi người trong nhà đều phải luân phiên hộ niệm, bởi vì trong lúc này đối với ta mà nói, là sự giúp đỡ rất lớn lao, chính là giúp ta duy trì tiếp tục niệm A Di Đà Phật. Còn về nghi thức tang lễ, hãy đợi sau khi hộ niệm xong, thì mới cử hành tang lễ.

5. Còn như lau mình thay quần áo, nhập liệm……….., phải đợi sau khi vãng sanh 24 tiếng đồng hồ, thì thỉnh ban nghi lễ đến làm nghi thức tang lễ. (nếu như sợ trời nóng sẽ có mùi vị khác thường, thì trong nhà nên đốt đàn hương và để nước đá).

6. Những đồ cúng trong tang lễ, khách đến phúng viếng, tất cả đều là cúng đồ chay, tuyệt đối không được sát sanh, để tránh tội nghiệp của ta tăng thêm.

7. Nghi thức tang lễ đều y theo Phật giáo, lấy niệm Phật làm chủ. Làm tang lễ nên tiết kiệm, không nên phô trương, không nên lãng phí.

8. Sau khi mất trong 49 ngày, mọi người trong nhà phải sáng tối đều phải niệm Phật, hồi hướng cho ta vãng sanh cực lạc thế giới! Làm được như vậy thì ta mới có thể thật sự được hưởng sự vui sướng, mà mọi người cũng được vô cùng cát tường quang minh.

 Hy vọng từ nay về sau mọi người đều phải tin Phật, niệm Phật. Có như vậy thì các con nhất định sẽ được bình an hạnh phúc.

 Đây là tâm nguyện của ta, mong các con tuân theo.

A Di Đà Phật

Người lập ngôn………………………………Ký tên

Hỏi đáp vấn đề khác.



1 - Xin hỏi một người sắp vãng sanh, tại sao nghiệp lực lại hiện ra, tại sao oán thân trái chủ lại tìm đến chúng ta mà chọn ngay lúc Vãng sanh, trong khoảng sát-na này.

Về tình lý hai Pháp thế và Xuất thế đều giống nhau, bạn có rất nhiều oán thân trái chủ, hiện giờ bạn đang ở đây, họ không đến gây chuyện với bạn, tại sao vậy? Vì họ đợi cơ hội, hiện giờ bạn chưa có khấm khá, có tìm bạn cũng không ích gì, đợi khi nào bạn có tiền đồ thì họ sẽ đến tìm bạn đòi nợ. Còn nếu như bạn nói là mình sắp xuất ngoại di dân là họ tới ngay, tại sao vậy? – vì sau khi bạn đi rồi họ muốn tìm bạn cũng không gặp, bạn muốn Vãng Sanh Cực Lạc Thế Giới, không phải di dân sang Cực Lạc Thế Giới đó sao? Vậy là phiền phức lớn rồi, sau này họ tìm bạn không được, cho nên trước khi bạn hành động là họ đến hết để tìm bạn, cái lý là như vậy. Bạn đã hiểu được lý này thì bạn sẽ hiểu là hàng ngày chúng ta kết oán với tất cả mọi người, mọi vật bao gồm những loài động vật nhỏ như là một con muỗi con kiến mà coi không ra gì. Nó cũng là một sinh mạng. Khi ta vãng sanh nó sẽ đến tìm bạn, bạn vẫn phải trả mạng cho nó, thiếu tiền thì trả tiền, thiếu mạng thì trả mạng. Một món nợ mà bạn đang thiếu đây vẫn chưa trả hết mà bạn muốn đi rồi thì làm sao họ tha cho bạn được, nhất định họ không tha cho bạn đâu, cho nên cũng có rất nhiều người khi vãng sanh ra đi một cách bình an , oán thân trái chủ dường như không tìm đến họ gây cho họ một cách quá mức. Lão Lâm trưởng cư sĩ Lâm của ta đây là một ví dụ, khi Lão cư sĩ Trần quang Biệt vãng sanh không phải không có oán thân trái chủ mà oán thân trái chủ rất nhiều, nhưng tại sao oán thân trái chủ không gây chướng ngại cho ông ấy, vì ngày nào ông ấy cũng tụng kinh, cũng lạy Phật, đem công đức hồi hướng cho oán thân trái chủ, xoa dịu họ, những người này cảm thấy được an ủi, rằng ông sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc thành Phật. Thành Phật rồi điều thiết thực là nhớ về độ chúng tôi, cho nên không có gây phiền phức nhiều, nếu như bạn không có cái ý này thì những người này sẽ không tha cho bạn đâu.

2 - Phật Pháp nói đến mười Pháp giới chính là mười con đường. Vậy khi lâm chung rồi thì mình sẽ đi con đường nào?

Sau khi con người chết rồi đi vào đường nào là do ở một niệm sau cùng, ai có thể nắm chắc niệm sau cùng này, quả thật không nắm chắc, cho nên chỉ có người lâm chung mới thật sự là việc lớn, vì vậy Đức Phật dạy chúng ta, ngay trong đời này chúng ta phải tu thiện, tu phước, phải tích công đức, chúng ta làm những việc tốt này để làm gì? Để khi lâm chung có được phước báu. Phước báu này là khi lâm chung thần trí được sáng suốt, không mê hoặc, không điên đảo, lâm chung có được thiện tri thức giúp đỡ, đây là đại phước báu, nếu như người không có phước báu thì khi lâm chung mê hoặc, điên đảo, thần trí mịt mờ, như vậy rất phiền phức đó. Dù bạn có muốn gặp thiện tri thức cũng không được, thần trí bị mê hoặc, mê mờ điên đảo nhất định sẽ bị đọa vào ba đường ác. Nếu như đời này bạn tích chứa công đức thù thắng, thì chuyển kiếp qua cảnh sống đời sau sẽ tốt hơn đời này, thù thắng hơn nhiều, bạn có phước báu, nếu như bạn tạo ra nghiệp tội thì đời sau của bạn hoàn cảnh sống nhất định thua hoàn cảnh sống hiện tại đây, vất vả hơn. Ngay cả việc thọ thân vào đường nào, chuyển kiếp vào đường nào việc này quyết chắc là do nơi bạn, ở ý niệm của bạn. Đức Khổng Tử có nói: “Vật dĩ loài đủ nhân dĩ cũng phân” Ngài cũng nói rõ cái lý này, Pháp giới vô lượng vô biên , bạn tương ứng với Pháp giới nào, ngạn ngữ của chúng ta có câu: : Bạn tâm đầu ý hợp với Pháp giới nào thì bạn sẽ sanh vào Pháp giới đó, hợp với sở thích của bạn” – người thích niệm Phật sẽ đi đến Phật đường, ai cũng như nhau, lý đều như nhau, người thích cờ bạc thì đi đến sòng bài, người thích nhảy thì đi đến sàn nhảy, việc này cũng giống như bạn đi thọ thân, đi chuyển thế vậy, chuyển đến đâu? Chuyển đến nơi nào bạn thích chuyển. Mỗi một người có sự ỷ lại khác nhau, chúng ta hãy quan sát kỹ thế gian này, quả thật là có một số người thích của cải, tài, sắc, danh, thực, thùy.

Đức Phật nói đó là sự tham ái, nếu tâm tham ái nặng thì sẽ đọa vào đường ngạ quỷ, tại sao như vậy? vì tất cả ngạ quỷ đều có tâm tham, cho nên nếu bạn ứng với họ thì tự nhiên bạn sẽ hợp với họ, bạn sẽ chuyển sang đường đó. Người có tâm ghét sân hận nặng thì sẽ hợp với địa ngục, còn ngu si, nghĩa là không có khả năng nhận rõ phải quấy, tà chánh, thiện ác, thậm chí nhận thức điên đảo việc lợi hại. Hạng người này đâu đâu cũng có, họ thích hợp với đường súc sanh. Vậy mới hiểu được cái ý làm người là phải giữ vững cái đức hạnh cơ bản của việc làm người, họ không mất thân người, đời sau sẽ chuyển sang cõi người, nếu như cái lý niệm về đạo đức cao, thì họ sẽ chuyển kiếp lên cõi trời, hiểu được cái lý niệm Phật nhất tâm, nhất ý niệm A Di Đà Phật thì họ sẽ chuyển sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc. Đây là sự thù thắng bậc nhất, trong các thứ chuyển thế không gì sánh bằng nó, chư Phật đều tán thán, vậy thì trong Phật Pháp nói, bày trước mặt mười con đường, mười Pháp giới, sau khi chết bạn sẽ đi sang Pháp Giới nào? Cái này phải có trí tuệ, có sự lựa chọn, trong mỗi một Pháp Giới rất là phức tạp, có vô lượng thứ trong đó. Bạn nói bạn chọn Pháp giới Phật - giỏi- đúng vậy, bạn có Vô Lượng Phật. Vô lượng vô biên cõi nước chư Phật, vậy bạn đi sang cõi Phật nào đây? Con đường mà chúng tôi đi hôm nay là do Thầy chọn cho, chúng tôi y giáo phụng hành , Đức Thích Ca Mâu Ni Phật khuyên bảo chúng ta hãy chọn Tịnh Độ của Đức Phật A Di Đà, chúng ta sợ điều gì? Dù tai nạn có xảy ra, có người nói thế giới này sẽ bùng phát chiến tranh hạt nhân, hạt nhân sẽ bùng nổ trên không trung giống như chúng ta coi bắn pháo hoa vậy, xem rất là vui, chúng ta sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc sẽ không còn sợ hãi bất cứ điều gì. Trong Kinh thường nhắc nhở chúng ta xa lìa sợ hãi, vọng tưởng, cho nên đại nạn có xảy đến trước mắt cũng không sợ, chính mình mới có thể làm chủ thể, nếu như đại nạn xảy đến mà kinh hoàng sợ hãi là coi như xong, sẽ đi vào ba đường ác. Hôm nay chúng ta phải tập sức tu này, bất cứ đại nạn nào xảy ra cũng đều không sợ, không hãi, nếu tâm định thì có chủ tuệ chắc chắn đi vào nơi tốt.

3 - Làm thế nào để giúp cha mẹ khởi tín tâm đối với Phật Pháp, khi lâm chung gặp được duyên lành niệm Phật Vãng sanh Thế Giới Tây Phương Cực Lạc?

Đáp: Câu hỏi này rất hay có đưa ra câu hỏi này, chúng tôi mới thấy được lòng hiếu thảo của quý vị đối với cha mẹ, có thể đưa cha mẹ sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc, đây mới là Đại Hiếu, không có gì thù thắng hơn việc hiếu thuận cha mẹ đây, cha mẹ sanh sang Tây Phương làm Phật rồi, không chỉ là vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi mà còn vĩnh viễn thoát khỏi mười Pháp Giới. Thật sự mà nói mỗi bạn đạo niệm Phật, đối với người già nên có tấm lòng này, đây là tâm Đại Hiếu. Vậy làm thế nào để ảnh hưởng đến họ, mình phải đích thân làm, bắt đầu làm từ nơi mình, làm từ nơi thân mình, tâm mình, khiến cho cha mẹ cảm động, nhất là phải nắm chắc cơ hội, cơ duyên, lúc cha mẹ đang vui vẻ hoặc là lúc đang ăn cơm hay lúc rãnh rỗi phải nói nhiều một chút về cái lý niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, rồi kể câu chuyện quả báo thù thắng của việc Vãng sanh, như là “Tịnh Độ Thánh Hiền lục”, “Vãng sanh truyện”. Đương nhiên tốt nhất vẫn là thời cận đại này. Tướng điềm lành hiếm có về niệm Phật Vãng sanh ngay trước mắt. Những câu chuyện này sau khi nghe rồi rất có khả năng làm người ta cảm động. Kể nhiều câu chuyện cho người già nghe, khuyên nhắc người già niệm Phật Vãng sanh là thù thắng hơn hết, hiểu ra họ mới có thể buông bỏ vạn duyên nhất tâm chuyên niệm.

4 - Cha mẹ trong nhà tuổi tác đã lớn lại có chứng bệnh lẫn. Vậy phải làm sao khuyên giải họ đây?

Đáp: Việc này phiền phức lắm, bản thân mình nhất định phải đoạn ác tu thiện, tích chứa công đức để hồi hướng cho họ. Bình thường chúng ta hồi hướng, nếu việc hồi hướng không có công đức cụ thể thì việc hồi hướng đó không có công đức. Bạn thấy “Nguyện đem công đức này”, công đức gì đây? Không có công đức thì, việc hồi hướng coi như không, vậy công đức tốt nhất là gì? Là tự mình y giáo phụng hành. Bạn thấy trong kinh Địa Tạng với tấm gương tốt Bà La Môn nữ, Quang Mục nữ, tự thân Bà thật sự tu, thật sự hạnh, Bà làm như thế thật sự có công đức, rồi bà đem công đức đó hồi hướng. Còn chúng ta chỉ có niệm mấy câu kinh thì không lợi ích gì. Bạn thấy Bà La Môn nữ ở trong định thấy Quỷ Vương nói với Bà rằng: Mẹ của bà lên Trời rồi, nghĩa là sao? Chúng ta đọc trong kinh thấy, tuy thời gian bà niệm Phật chỉ có một ngày, một đêm nhưng một ngày, một đêm đó Bà niệm đến nhất tâm bất loạn nên Quỷ Vương gọi Bà là Bồ Tát. Nếu như Bà không đạt được cảnh giới đó thì Bà không thể thấy Địa Ngục, chỉ có Bồ Tát mới có thể thấy được. Bạn phải hiểu được sự chân thành của cái tâm này. Tâm chân thành trong kinh A Di Đà gọi là: hoặc một ngày, hoặc hai ngày, hoặc ba ngày… chỉ trong một ngày một đêm mà Bà có thể đạt đến chuyển phàm thành Thánh, rồi đem công đức này hồi hướng cho cha mẹ mình giúp cho mẹ Bà được sanh thiên. Chuyện của Quang Mục ở trong cảnh giới mộng, sức tu tập, ở trong cảnh giới mộng hơi kém một chút. Thông thường chúng ta gọi công phu tu tập của Bà là công phu thành phiến. Bà chưa được nhất tâm, được nhất tâm mới thật sự là Bồ Tát, công phu của Bà là thành phiến nên mẹ của Bà vẫn phải sanh lại nhân gian, sanh trong gia đình hạ tiện, thọ mạng 13 tuổi rồi lại chuyển kiếp, Bà không có sự thù thắng như mẹ của Bà La Môn nữ vậy. Đó là do công phu của Bà chưa đạt đến. Qua đây nếu bạn muốn hồi hướng thì bạn phải có công đức chân thật. Nếu không có công đức chân thật thì bạn lấy gì để hồi hướng đây? Điều này rất quan trọng, cho nên lòng dạ phải chân thành nhất định không có chút xíu nào giả dối. Tâm chân thành, tâm thanh tịnh, tâm bình đẳng. Nếu chúng ta chuyển ý niệm thì thật sự công đức vô lượng. Nghĩa là phải thật sự chuyển ý niệm. Từ đây về sau vì chánh pháp, vì phổ độ chúng sanh khổ nạn, để phục vụ cho họ, tuyệt đối không vì bản thân thì công đức này thật sự là lớn, nếu như vẫn còn tự tư, tự lợi, vẫn còn tham, sân, si, mạn thì không được, như vậy dù bạn làm thế nào đi nữa thì đừng nói đến công đức, chỉ có chút xíu phước đức thôi. Về phước đức trong “Lục Tổ Đàn Kinh” có dạy, phước đức không cứu nổi chuyện này. Trong Đàn Kinh nói là việc này là sanh tử, là việc lớn. Phước đức không giải quyết được, phải là công đức. Công đức nghĩa là chuyển toàn bộ ý niệm.

5 - Xin hỏi có thể bỏ giấy quy y chôn theo người chết được không?

Nếu như trên giấy quy y không có hình Phật thì được, nếu có hình Phật thì không được. Thật sự mà nói giấy quy y có tiên nhân con cháu để lại cũng là một kỷ niệm tốt. Nếu như con cháu biết Phật pháp thì có thể cúng dường giấy này bên cạnh tượng Phật, đây là hiếu tâm, hiếu kính, thông thường nghĩ đến cha mẹ qua đời đem công đức tu tập tích chứa của mình hồi hướng cho họ và cũng thường cảnh tỉnh mình đoạn ác tu thiện.

6 - Thêm vào quan tài người chết một vài tháp hương, trầm hương, hoa tươi hoặc là thêm vào một vài giấy tiền vàng bạc. Cách nào làm đúng lý đúng pháp?

Trong quan tài không cần phải thêm giấy tiền. thêm những thứ như củi khô, trầm hương thì được, cái này tốt. Người xuất gia khi pháp sư qua đời người ta bỏ mấy thứ này vào quan tài không cần giấy tiền.

7 - Trong Địa khu nội Mông Cổ người chết khi đến nơi hỏa táng có giương tràng phan bảo cái, bên trên có danh hiệu chư Phật Bồ Tát. Xin hỏi làm như vậy có đúng pháp không? Và làm thế nào để khiến cho thân hữu người chết sanh tín tâm?

Phong tục tập quán của mỗi nơi đều khác nhau, vì vậy nên xét theo thân thích, bạn bè, phong tục tập quán của mọi người đây đó chúng ta hành theo lễ tục của nơi đó, được vậy thì mọi người sẽ rất vui vẻ. Còn nếu dùng nghi lễ của nơi khác thì cũng phải nói trước cho họ biết, nếu không nói rõ trước người ta sẽ trách mình. Về điểm này chúng ta cũng phải hiểu. Vậy muốn cho bạn bè thân thích phát khởi tín tâm, việc này có liên quan rất lớn đến người mất. Nếu như người mất có tu hành đúng pháp, lúc sắp ra đi sẽ hiện tướng điềm lành hiếm có, mọi người nhìn thấy sẽ sanh tín tâm, vẫn có một số cảm ứng, cũng đủ cho người ta sanh tín tâm.

8 - Còn đối với phạm nhân, tội phạm chắc chắn sẽ bị phán xử tội chết. Trước khi lâm chung lấy các khí quan của họ đem bán, rồi lấy số tiền đó đem giao lại cho người nhà, mà những khí quan này có thể dùng cho người có nhu cầu sống. Có vị Cư sĩ muốn làm việc này xin hỏi hành vi như vậy có nên không và mối quan hệ nhân quả như thế nào?

Đáp: Nếu như phạm nhân bằng tâm yêu thương của mình, đem bán khí quan của mình để giúp người nhà, thì tâm này là tâm thiện rất đáng tán thán. Lâm chung phát khởi tâm này là tâm tốt, nhưng nên nghĩ lại mình có chịu được sự đau đớn do cắt, lóc không? Rồi dám chắc không khởi tâm sân hay không? Then chốt là ở chỗ đó. Thật sự mà nói điều này có ảnh hưởng đến đi đầu thai ở đời sau, đời sau sẽ đi vào đường nào, điều này rất quan trọng. Người thế gian nói như vậy thôi. Nói như vậy là không được rồi, cho nên phải thận trọng. Trong kinh Đức Phật có dạy chúng ta con người sau khi chết rồi thì thần thức đại khái sau 8 tiếng đồng hồ mới rời khỏi thân xác. Sau khi thần thức rời khỏi thân xác rồi , cái thân xác này thuần túy thuộc về vật chất, nó không biết có sự đau khổ, nếu thần thức chưa rời khỏi, thì tuy đã tắt thở rồi, thậm chí được sự chẩn đoán của thiết bị điều trị, làn sóng não của họ đã mất. Cho nên tuyên bố là não đã chết. Sóng não đã ngưng rồi, thì nhịp mạch cũng ngừng, hơi thở cũng ngừng, nhưng thần thức vẫn chưa rời khỏi. Nếu thần thức chưa rời khỏi thì họ biết đau đớn. Lúc này mà bạn cắt, lóc khí quan của họ, biết là họ có sanh tâm hối hận không? Biết là họ có nổi sân hay không? Then chốt là ở chỗ này. Nếu như lúc này mà khởi tâm sân thì người chết nhất định sẽ đọa vào ba đường ác.

Hiệu quả của việc trợ niệm và thái độ nên có.



1- Trợ niệm như thế nào mới có hiệu quả?

Nếu trợ niệm chỉ có tiếng mà không có tâm thì không có hiệu quả. Người trợ niệm trong khi đang trợ niệm nếu như công phu được thành phiến, nhất tâm bất loạn thì người đó được siêu độ, cái lý này ở đây chúng ta phải để tâm thể nghiệm cho thật kĩ, thức tỉnh họ niệm danh hiệu của một tôn Phật. Người bệnh sau khi thấy niệm Phật thì nên chép mồm, nên sám hối thì mới có thể trừ tội ngũ vô gián, còn nếu người này nghe được câu niệm Phật mà không chút tỉnh giác, không chút sám hối, tại vì sao? Vì trước đây họ không tin Phật Pháp, không chịu niệm Phật, đây chình là một lời qua tai, Bồ Đề muôn thuở. Nếu như người này có học Phật, có hiểu Phật Pháp thì dù có tạo tội cực đi nữa, nhưng khi sắp chết có người cảnh tỉnh họ, qua sự cảnh tỉnh này họ sẽ sanh tâm hối hận, sanh tâm hổ thẹn sánh hối, đoạn ác tu thiện. Hiện tại đây họ đang nằm trên nằm trên giường bệnh sắp chết làm sao đoạn ác tu thiện, đoạn ác tức là thiện, niệm sánh hối này chính là thiện, đính thực có thể trừ tội ngũ vô gián, nếu sức sám hối này mạnh họ có thể sanh về trời, có thể giúp họ sanh cõi trời Đao Lợi, có thể sanh vào cõi trời người để hưởng phước.

2- Người trợ niệm nếu tâm không được chuyên nhất, xin hỏi người chết có được lợi ích không, có nên lui ra không?

Không thể được, người trợ niệm rất quan trọng, nếu không có lòng có nhiều vọng niệm, niệm Phật không được chuyên tạm thì tốt nhất là nên lui ra không nên tham gia trợ niệm không làm phương hại đến họ, vì không có thành ý nên từ trường niệm Phật của bạn không tốt, trong khi họ niệm rất thành tâm thành ý bạn lại quấy rầy từ trường của người khác, sự cảm xúc của người chết, bị bệnh nặng cảm xúc của họ rất minh mẫn tốt nhất là nên tránh xa, làm vậy có lợi cho người mất.

3- Giúp trợ niệm cho chúng sanh có cần đủ tâm thanh tịnh và đức hạnh tốt không? Nếu như chưa tu được thanh tịnh thì có phải trợ giúp cho chúng sanh rất nhỏ không? Và có nên tham gia trợ niệm nữa không?

Bạn nói không sai. Công phu không tới nơi, tâm không thanh tịnh thì công phu niệm Phật công đức rất ít. Tuy là ít nhưng cũng giúp được việc, có giúp còn hơn không, dần dần trong sự giúp đỡ mình được bồi dưỡng thêm, dược nâng cao lên, được vậy là đúng.

4- Khi vãng sanh có lúc hôn mê khiến quên mất câu niệm Phật. xin hỏi thế nào để đề phòng?

Vãng sanh không thể sanh bệnh, nếu bệnh thì có lúc mê, quên hết câu niệm Phật. người khác có trợ niệm cũng nghe không được, trường hợp này có rất nhiều. một đám đông trợ niệm, họ trợ niệm cứ mặc họ, còn bản thân người bệnh vẫn còn vọng tưởng, không còn cách nào nữa thì làm sao mà trợ niệm. Tốt hơn là không nên niệm, chỉ làm tròn bổn phận mà thôi.

Cho nên có được vãng sanh hay không nhất định là do họ. Người khác giúp họ nếu họ chịu nge theo thì tốt, nếu không bằng lòng nghe theo thì làm sao mà giúp.

5- Người không nghe được khi lâm chung mình trợ niệm cho họ có hiệu quả không?

Người điếc không nghe được tiếng, nhĩ căn của họ bị chướng ngại nhưng thần thức của họ không bị chướng ngại. lúc họ sắp chết các căn mất tác dụng còn thần thức còn biết nên niệm Phật nhất định có hiệu quả.

6- Cả đời tạo ra ác nghiệp vậy trợ niệm có tác dụng không?

Đại sứ Liên Trì có câu nói rất hay: “Ác đầu không ngại thiện sau”. Một người khi còn trẻ tạo ác, trung niên cũng tạo ác, lúc về già hối hận làm việc thiện vẫn còn kịp, họ vẫn làm việc tốt, chỉ cần họ biết quay đầu, thậm chí như vua A Xà Thế, khi lâm chung mới hồi đầu, mới biết sám hối nhưng vẫn còn kịp, chỉ cần hơi thở chưa dứt.

Đối với người ác ta giảng cái lý này cho kỹ cho rõ, nếu như họ tỉnh ngộ hồi đầu hướng thiện thì đều có thể vãng sanh. Cho nên không được nói rằng người này tạo ác nhiều, lúc chết coi như bỏ, cứ mặc kệ bỏ cho họ là sai rồi. Lúc họ sắp chết phải trợ niệm cho họ, thường xuyên bảo họ, cảnh tỉnh họ. họ hồi đầu coi như bạn đã giúp một người ra khỏi sáu đường luân hồi thành Phật. Công đức vô lượng đó, bất cứ việc làm tốt nào ở thế gian cũng không thể so sánh với công đức này. Nếu bạn có thể tiễn một người vãng sanh thì đảm bảo người đó đi làm Phật rồi.

7- Những chúng sanh ở Quảng Châu khi lâm chung, cư sĩ ở đó rất sợ trợ niệm. công phu chưa đủ sức. Họ cũng thỉnh pháp sư Singapore trợ niệm. Làm vậy có hiệu quả không? Có sanh ra mâu thuẫn không?

Người đang niệm Phật với chúng tôi đây, bất luận tại gia hay đã xuất gia cũng đều phải có tâm chân thành thì người chết mới được lợi ích, chân thành, thanh tịnh nhất định sẽ được lợi ích mà họ đạt được cũng lớn hơn, đây là cái lý muôn đời.

8- Sau khi được trợ niệm rồi, sắc mặt người chết trở lại đẹp thân thể mềm hơn. Đó có phải là do trợ niệm không?

Người đang niệm Phật với chúng tôi đây, khi tiễn biệt những bạn cùng học cùng tu, chúng tôi có quá nhiều kinh nghiệm, chúng tôi đã thấy nhiều, lúc họ ra đi gương mặt khó coi, thân người họ bắt đầu cứng đờ, nhưng khi được mọi người trợ niệm từ mười đến mười hai tiếng đồng hồ, thử nhìn lại thì thấy gương mặt họ rất đẹp, cơ thể mềm mại do đó có thể nói công đức trợ niệm không thể nói hết. Vậy khi có hiện tượng này họ có được vãng sanh không? Việc này không đủ để khẳng định. Nhưng mà cho dù không thể vãng sanh, có nhiều người niệm Phật giúp họ, nếu như bản thân họ thiện căn sâu dày, cả đời này không tạo nghiệp nặng gì cả thì không đoạ đường ác. Tiếng niệm Phật sẽ gọi họ trở lại, không đọa vào đường ác, cái này thì chắc chắn. Vậy thì loại thứ hai là giảm thiểu đau khổ, cho dù ở đường ác có nhiều oán thân trái chủ đi nữa thì với niệm Phật hồi hướng của chúng ta, có thể giúp họ hoá giải oán thân trái chủ, oán thân trái chủ sẽ không đến làm phiền họ nữa, họ sẽ không còn sợ hãi về mặt tướng thì không giống như hình thể.

9- Người chết lúc còn sống tin Phật, niệm Phật, nhưng thân quyến con cái không hiểu Phật Pháp, không nghe lời khuyên giải của ban trợ niệm cũng không tham gia niệm Phật, chúng ta đi trợ niệm chẳng khác gì đi giữ thây chết, sau khi khi chúng ta về họ lại bày tiệc nhậu, sát sanh như cũ, quậy quá mức. Xin hỏi với tình cảnh này ban trợ niệm có đi trợ niệm không?

Việc trợ niệm là do tâm từ bi, cho dù người nhà họ không tin đi nữa cũng có lợi ích. Tại sao? Vì họ nghe thấy nhà Phật có một câu: “một lời qua tai Bồ Đề muôn thuở” họ tạo tác những việc không đúng pháp thì họ sẽ lãnh quả báo. Nhưng sau khi họ thọ lãnh tội báo xong rồi hạt giống Phật sẽ có tác dụng, không phải ở đời này mà còn cho đời sau, kiếp sau, cho nên vẫn có lợi ích. Đã nói có lợi ích thì chúng ta có thời giờ, có cơ hội thì hãy làm cho tốt.

10- Các bạn đạo phát tâm trợ niệm nhưng chưa chắc gì có ý kiến giống nhau. Xin cho hỏi trong giây phút quan trọng sanh tử của người sắp chết. Làm thế nào giữ được khí hoà đồng giải, khẩu hoà vô tranh. Nếu tất cả bỏ đi ý kiến của mình thì tiếp tục trợ niệm như thế nào?

Bỏ hết ý kiến. Giữ tiếng A Di Đà Phật thì không trở ngại. Biết niệm A Di Đà Phật mà hai bên còn có thành kiến thì coi như phá hỏng công phu niệm Phật rồi. Người đi trợ niệm không có gì khác, nhất tâm nhất ý niệm Phật giúp người vãng sanh, cảnh tỉnh người vãng sanh nhất định không có ý kiến gì, nếu không thì bạn gây trở ngại, ý niệm này tự nhiên sẽ phá hỏng từ trường niệm Phật của họ, bạn sẽ gây hại cho họ. Nếu bạn hại họ thì tương lai sự vãng sanh của bạn sẽ có người hại. Nhân quả báo ứng chính là như vậy, cho nên khi trợ niệm cần buông bỏ hết thành kiến.

11- Trong một đạo tràng sự hiểu biết về việc tiễn vãng sanh khác nhau, như vậy gây bất lợi cho việc siêu độ vong linh không?

Đúng vậy! Tri kiến bất đồng quả thật bất lợi, sự tổn hại này rất lớn.

12- Hàng đệ tử khi tổ chức trợ niệm chỉ cần có người thỉnh, bất luận là người chết có học Phật hay cũng đều đi, có khi một ngày cùng lúc có ba người vãng sanh, không có cách nào sắp xếp trợ niệm hết lại không thể bảo đảm chất lượng. Xin hỏi gặp trường hợp này làm thế nào để việc trợ niệm được viên mãn?

Để viên mãn trợ niệm phải dựa vào sự tu hành của mình cho nên bản thân phải có sự hiểu biết về các Kinh sách của Tịnh Tông phải rõ lý, phải hiểu sự và cũng phải biết cách thức, được vậy mới giúp ích được người chết. Ban Niệm Phật, khi cùng tu mọi người phải hiểu rõ, người thật sự giúp ích niệm Phật nhất định bản thân phải có niệm Phật. Phải thường tự mình cùng nhau niệm Phật để có khi việc đi giúp người ta mới có ích. Nếu không chỉ có hình thức còn thực chất thì rất khó nói cũng như bạn nói phẩm chất không phải lý tưởng lắm. Nói chung cùng lại thì bản thân mình phải thực sự tu hành mới có thể giúp ích cho người khác được. Vậy thì người vãng sanh với bản thân mình thực sự cầu vãng sanh thì họ cũng giúp ích cho những người trợ niệm đây. Tại sao? Họ hiện ra tướng lành để cho người trợ niệm tăng trưởng tinh tấn. Đây là định lý muôn thưở, cho nên làm việc gì cũng cần có sự hỗ trợ.

13- Có một đạo tràng nhỏ ở Hồng Kông do một lão sư phụ giảng kinh dẫn dắt mọi người tu hành, nhấn mạnh phải theo tài liệu của chúng ta mà học. Trong đạo tràng có một bạn đạo, một năm trước đã vãng sanh, có một số bạn đạo muốn tham gia trợ niệm, nhưng Lão sư phụ đó bảo rằng: “Tu tâm thanh tịnh cấm mọi người không được đi trợ niệm”. Xin hỏi làm như vậy có đúng pháp không?

Đáp: Mỗi một đạo tràng có phương pháp riêng của đạo tràng đó, nhưng việc trợ niệm rất quan trọng, không chỉ người vãng sanh được lợi ích mà bản thân của mình cũng được lợi. Vào thời điểm vãng sanh, công đức của trợ niệm thù thắng hơn bất cứ việc gì. Tại sao? Vì họ có được vãng sanh hay không là quyết định vào lúc này, thời điểm này mà giúp họ nhiều hơn gấp trăm lần lúc bình thường cho nên công đức rất thù thắng, chúng ta giúp trợ niệm thì sau này chúng ta vãng sanh sẽ có rất nhiều người đến trợ niệm, nhân quả là như vậy. Nếu như bạn ngăn trở người đi trợ niệm thì tương lai khi bạn vãng sanh sẽ không có ai đi trợ niệm cho bạn.

Nếu chúng ta nghĩ đến sự việc này, không những khích lệ người khác trợ niệm mà gặp cơ duyên này mình phải đích thân đi, nếu bạn không tự đi thì khi bạn vãng sanh thì ai giúp bạn trợ niệm đây? Nghiệp nhân quả báo thôi. Luật nhân quả trong kinh đạo gia đã từng nói đến, không gì là không tự làm tự chịu, cho nên trồng nhân tốt cho mình, cho người thì nhất định sẽ được quả báo tốt.

14- Chúng con thường được mời làm Phật sự cho người chết, người bệnh, thường đi tụng kinh Địa Tạng hoặc “Tam thời hệ niệm”. Xin hỏi chúng con có nên đi làm không? Có nên thu tiền không?

Đây là kết duyên nên có thể đi, là việc tốt, khi con người lâm bệnh rất cần được an ủi, khi con người chết rất cần sự trợ giúp, việc trợ niệm rất là quan trọng, bằng thành tâm, thành ý tất cả là vì giúp đỡ họ, lợi ích cho họ, việc này có thể làm được, khi làm không được vì danh lợi. Tụng một thời kinh thu bao nhiêu tiền thì là buôn bán rồi, đem Phật Pháp làm sản phẩm đem bán là có tội rồi, không được làm vậy.

15- Con đã từng khuyên một người ung thư thời kỳ cuối là nên niệm Phật cầu sanh Tây Phương Tịnh Độ. Có người cho rằng trợ niệm là mong người bệnh khoẻ lại không nên cầu sanh Tịnh Độ. Xin hỏi nếu gặp trường hợp như vậy thì phải làm sao?

Thì bạn cứ cầu cho họ khoẻ lại là được rồi. Đức Phật dạy chúng ta: “Hằng thuận chúng sanh, tuỳ hỷ công đức “. Họ chưa thể rời bỏ thế giới này, thế giới này rất là khổ, sống ở thế giới này quả thật không có ý nghĩa gì. Tại sao họ không cầu vãng sanh? Tại vì họ không hiểu, vẫn còn bị mê hoặc đối với chân tướng vũ trụ nhân sinh, cho nên Phật chỉ độ người có duyên, câu nói này rất quan trọng khi lâm chung cảnh tỉnh họ niệm Phật cầu vãng sanh họ rất thích, người đó có duyên còn nếu như họ không thích mà còn lắc đầu lại không muốn chết nữa là họ không có duyên, mà nếu không có duyên thì không thể cưỡng ép họ, thậm chí có nhiều người niệm Phật cả một đời nhưng khi lâm chung lại không niệm Phật, vậy phải làm sao? Giúp họ niệm Quan Thế Âm Bồ Tát, họ không muốn đi đâu. Vậy cũng tốt, giúp họ niệm Quan Thế Âm Bồ Tát là tốt rồi, hay niệm Địa Tạng Vương Bồ Tát để tiêu nghiệp cũng tốt cũng là niệm danh hiệu Phật, Bồ Tát. Một lời qua tai, Bồ Đề muôn thuở vậy coi như đời này họ không thành tựu.

16- Sau khi giúp hai người bạn tu niệm Phật hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ chúng con nhận thấy một làn khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu người mất khoảng hơn mười phút mới dứt. Xin hỏi đây là hiện tượng gì? Có biểu thị cho việc vãng sanh? Nếu chưa vãng sanh mà có người hoằng pháp nói với thánh chúng là đã vãng sanh rồi. Xin hỏi người nói đó có tội lỗi hay hay lỗi lầm gì không? Nếu nói vậy là sai và đã được ghi âm phổ biến thì làm thế nào để cứu vãn?

Nói như vậy không phải là rốt ráo, pháp cứu cánh đó là một ngôn ngữ nhất bặt chỗ tâm hằng diệt tận đó mới là pháp cứu cánh. Tất cả pháp mà Đức Thế Tôn nói trong suốt 49 năm đều là pháp phương tiện. Trong Tứ Duy Đức Phật dạy chúng ta là “y nghĩa bất y ngữ” “y liễu nghĩa bất y bất liễu nghĩa” “y trí bất y thức”. Đây là quy tắc thù thắng nhất được đề ra cho chúng ta. Tự thân chúng ta tu học. Vì người khác giảng nói không thể không hiểu quy tắc này. Nếu như tâm chúng ta được thuần thiện cái tâm này chỉ mong giúp người khác sự tính tạm đối với Tịnh Độ, nhất tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, có thể nói dù họ có thể được vãng sanh hay chưa được vãng sanh thì cái tâm của mình cũng giúp mọi người dựng niềm tin để tương lai ai nấy cũng được thành tựu. Thì như vậy họ cũng có công đức. Hiện tượng của họ làm cho nhiều người phát tín tâm cầu vãng sanh, họ nhất định được vãng sanh. Nếu hiện tại nhìn thấy bằng nhãn quan khoa học thì có lẽ trong cơ thể họ có một ít khí trệ và lúc này đây nó phát tiết ra ngoài theo phần nào đó của cơ thể, đây là cách lý giải của khoa học hiện nay. Họ không thừa nhận đó là một loại tướng lành và cho rằng đó là hiện tượng vật lý, hiện tượng vật chất, cách giải thích của họ không thể gọi là sai, họ cũng có căn cứ riêng của mình, có cái lý riêng của mình, cho nên pháp không có định pháp, điều quan trọng là người nói pháp họ nói bằng cái tâm như thế nào, nếu như đúng cái tâm thuần. Khuyên dẫn chúng sanh kiến lập tín tâm với tịnh độ, quyết tâm cầu sanh tịnh độ thì cách nói của chúng ta không có gì lỗi lầm cả.

Thành lập đoàn trợ niệm và lợi ích đối với người chết



 Hỏi: Tại sao thông thường thì Đạo Tràng của ngôi chùa đều có đoàn trợ niệm?

 Đáp: Thấy có lâm chung khuyên niệm Phật, lại bày tôn tượng khiến kính trọng. Bài kệ này nói riêng cho việc trợ niệm khi lâm chung. Tôi đã nói với quý vị ở phần trước. Trong phần chú giải của Đại sư Thanh Lương có nói : Trợ niệm khi lâm chung công đức không gì bằng, ai cũng có thể phát tâm này, cho nên xưa kia thông thường 1 đạo tràng của Phật giáo các tự viện đều có đoàn niệm Phật. Đoàn trợ niệm và trong hàng cư sĩ cũng có . Năm xưa khi tôi còn ở Đài Trung nơi Liên Xã Phật giáo Đài Trung do Thầy Lý thành lập. Trong Liên Xã đó cũng có đoàn trợ niệm chuyên môn. Người ta bây giờ gọi là quan tâm lâm chung. Các nhân sĩ nhiệt tâm họ tham gia vào đoàn này, nếu như lúc nửa đêm có gọi điện thoại đến đều cũng phải đi, đến tìm thì cũng phải đi.

 Hỏi: Xin hỏi làm thế nào để thành lập đoàn trợ niệm thật sự đúng như pháp?

 Đáp: Đoàn trợ niệm mà người xưa đặt ra là có quy củ, chúng ta có thể xem trong “Linh Nham Sơn Chí” hoặc là quyển khóa tụng của Linh Nham Sơn do Lão Pháp sư Ấn Quang chỉ định. Còn ở Liên Xã ở Đài Trung Đài Loan là do cư sĩ Lý Bình Nam sáng lập hoàn toàn là do y chiếu theo quy cũ của Lão Pháp sư Ấn Quang mà làm, làm rất đúng pháp.Về cách thức có thể tham khảo trong Ấn Quang Đại sư Văn Sao, Linh Nham Sơn Chí, bản khóa tụng của Linh Nham Sơn ( bản khóa tụng xưa ). Nếu như bạn muốn xem thử coi các ngài đã làm như thế nào, có thể đến Liên Xã Phật giáo Đài Trung. Liên Xã Phật giáo Đài Trung hiện giờ vẫn còn niệm Phật đường, chúng ta có thể đến đó xem thử thao tác trên thực tế của họ.

 Hỏi: Làm thế nào có thể thành lập 1 đoàn trợ niệm như lý như pháp? Thực sự có thể khiến cho người chết được lợi ích chân thật?

 Đáp: Nếu bạn tu hành mà đắc đạo thì người chết sẽ được lợi ích. Trong đoàn trợ niệm của quý vị chỉ cần 1 vị, vào dịp này các vị chỉ cần xem qua ảnh Trần Hồi Ức Lục của Pháp sư Đàm Hư, ngài có nói đến cư sĩ Lưu, là một trong những người bạn đồng nghiệp của Pháp sư, đã cùng nhau mở một hiệu thuốc Bắc trước khi ngài xuất gia. Vị cư sĩ Lưu này chuyên nghiên cứu kinh Lăng Nghiêm,

Ngày nào cũng đọc, chuyên sâu 1 môn, đọc đến 8 năm. Có 1 hôm vào giờ ngọ việc buôn bán rất tẻ nhạt, không có ai đến cửa hiệu, ông ấy gật gù trên quầy bán hàng, đánh 1 giấc ngủ trưa, trong lúc ngủ gật ông ấy nằm mộng thấy có 2 người đến, ông thoạt nhìn thì biết 2 người này là oán thân trái chủ của mình, họ vì tranh chấp tài sản mà kiện tụng, việc kiện tụng này, cư sĩ Lưu là người thắng tố tụng, 2 vị kiện tụng thất bại đó liền treo cổ tự sát. Sau đó ông ấy rất hối hận vì chút xíu tiền tài này mà hại 2 mạng người, vừa nhìn thấy 2 người này đến ông cảm thấy rất lo sợ, 2 người này là ma chứ không phải là người, sợ họ đến đây để gây phiền phức cho mình, nhưng rốt cuộc ông thấy thái độ của họ rất hiền lương, đến trước mặt ông rồi quỳ xuống, ông liền hỏi họ : Các ông đến đây có việc gì vậy? Để cầu siêu độ, nghe vậy ông mới yên tâm. Họ đến không phải để gây phiền hà mà là đến để cầu siêu độ. Vậy tôi phải làm thế nào để siêu độ cho 2 ông đây. Họ nói: Chỉ cần ông nhận lời là được rồi. Được, tôi nhận lời, tôi sẽ siêu độ cho ông, ông nhìn thấy con ma này bước lên đầu gối ông, leo lên vai rồi thăng thiên luôn. Bạn thấy không? Chỉ cần 1 người có sức tu như vậy là được. Sau khi 2 người này đi rồi thì không lâu sau ông cũng nằm mộng, thấy bà vợ quá cố của mình còn thêm 1 đứa trẻ là con trai của ông đã qua đời hồi còn trẻ, 2 người này cũng đến đây. Hỏi bà: Bà đến đây làm gì? Tôi cũng đến xin ông siêu độ cho cách thức cũng giống như trước, vậy siêu độ bằng cách nào đây. Miễn ông nhận lời là được rồi. Được, tôi nhận lời và ông cũng thấy họ bước lên vai ông rồi thăng thiên. Đây gọi là sự hữu hiệu thật sự. Cho nên trong đoàn trợ niệm chỉ cần 1 người tu hành chân chánh, 1 người thật sự có cảm ứng. Nếu được họ tham gia thì sẽ có hiệu quả tuyệt đối, dù cho những người này chỉ có miệng mà không tâm. Miệng niệm Di Đà tâm tán loạn thì đối với người chết cũng có lợi ích, có thể giảm bớt đau khổ cho người chết thôi.

Lâm chung tự tại vãng sinh và loại trừ chướng ngại



1. Khi lâm chung mà không có người bên cạnh quan tâm trợ niệm, mình phải làm sao để tự cứu lấy đây?

Đây có thể nói là vấn đề lớn đấy, có được sự ý thức, sự cảnh giác là việc tốt, vậy chúng ta phải làm cách nào đây. Bản thân mình phải thật sự nỗ lực thực hiện cho được việc khi lâm chung mà không cần người giúp đỡ, không bị bệnh, biết được ngày đi. Khi đi biết báo lại với mọi, tôi xin từ giã mọi người vào thời điểm nào đó tôi sẽ ra đi, bạn thấy có tự tại quá không?

Sự thị hiện này không phải chỉ có lợi ích cho bạn mà còn giáo hóa cho rất nhiều chúng sanh. Mọi người nhìn thấy bạn như vậy, đây là sự thật, chứ không phải là giả nên người không niệm Phật cũng sẽ niệm Phật, bạn sẽ hóa độ rất nhiều chúng sanh, cho nên thật sự là trợ hành hóa tha, đâu cần phải giảng kinh nói pháp gì. Tôi sẽ làm kiểu mẫu cho bạn xem.

Tôi nhớ lại lần đầu tôi sang Hồng Kông giảng kinh là năm 1977, 30 năm trước, lúc đó dường như là mẹ của tiến sỹ Hà Đông tại Hồng Kông vãng sanh chưa được bao lâu, đại khái là không quá 5 năm, do thầy Lý có nói cho chúng tôi biết được việc mẹ của tiến sỹ Hà Đông trước khi vãng sanh, bà đã mở đại hội vãng sanh chiêu đãi ký giả, biết trước giờ đi. Cả nhà họ là tín đồ Cơ Đốc Kiến thành, nhưng tiến sỹ Hà Đông rất là có hiếu với mẹ, trong nhà cũng có bàn thờ Phật, cho nên cả nhà họ là đa nguyên văn hóa, người nào có tín ngưỡng của người ấy, không ai can thiệp vào ai, rất là hoà thuận, vui vẻ. Gia đình này rất là khó có. Lúc lão phu nhân sắp lâm chung bà đã dặn dò con trai và con dâu, bà nói: “Cuộc đời của chúng, cả nhà của chúng ta đây tự do tôn giáo không có trở ngại gì với nhau, rất là tốt, bà nói hôm nay bà vãng sanh. Mẹ yêu cầu các con lần sau cùng hãy niệm mấy câu niệm Phật tiễn mẹ đi.” Con trai và con dâu của bà cũng đồng ý luôn, ngay trong ngày bà vãng sanh họ thấy bà xếp bằng ngồi đó rồi đi luôn. Sau này cả nhà đều quy y theo Phật, còn nhà của họ bây giờ là Đông Liên Giác viện. Đông Liên Giác viện chính là nhà của tiến sỹ Hà Đông bỏ ra để cúng dường Tam Bảo. Đây là nói cuôc đời của lão Thái Thái. Bà thấy đó, bà không nói gì cả, đến khi lâm chung làm như vậy để cho người thấy bà hóa độ rất nhiều người đó. Ở Đài Loan, chúng tôi cũng chịu ảnh hưởng. Đây là sự thật chứ không phải giả, vậy vấn đề này được giải quyết rồi, không cần người quan tâm. Tại sao bà ấy làm được như vậy? Đâu có gì khác đâu chỉ là do buông bỏ được mà thôi.Rắc rối lớn nhất của chúng ta ngày nay là bỏ không được. Xin thưa với cái vị duyên đời phải buông bỏ, Phật pháp cũng phải buông bỏ. Người niệm Phật “A Di Đà Phật” ngoài ra tất cả đều duyên. Nếu còn hơi có dính mắc một chút việc thế gian & xuất thế gian thì đi không được. Nhất định phải nhớ điều này. Trong đời sống hàng ngày đoạn tất cả điều ác, tin tất cả việc thiện bạn mới có phước. Người mà được vãng sanh tự tại thì phước báu là bậc nhất. Ngay trong đời này tích công chứa đức, đoạn ác, tu thiện thì phước báu sẽ được hưởng ngay lúc lâm chung. Bình thường không hưởng phước đến khi lâm chung mới hưởng cái phước báu này. Người bình thường như chúng ta đây, mới tu có một chút xíu phước mà đã vội hưởng rồi, không chỉ hưởng hết mà còn hưởng quá nữa. Lúc bạn lâm chung có bệnh khổ, bệnh khổ nghĩa là gì? Là không đủ phước, cho nên muốn khi lâm chung, mình nắm chắc là đi được thì bạn nhất định phải đoạn ác, tu thiện, tích công chứa đức.

2. Khi lâm chung không gặp được thiện duyên thì làm thế nào mới giữ được chánh niệm?

Khi lâm chung có gặp được bạn lành trợ niệm hay không còn là một ẩn số. Tuyệt đại đa số là khi lâm chung không gặp được duyên lành, làm đánh mất cơ duyên của đời này. Thật là đáng tiếc! Cho nên tất cả phải tự mình nuôi dưỡng trong đời sống hàng ngày, bản thân phải cầm chắc việc vãng sanh, ở nước Mỹ 20 năm gần đây người niệm Phật vãng sanh có rất nhiều kiểu mẫu tốt, đều là những thứ chúng ta cần phải học tập. Cho nên chúng ta nên nghĩ đến việc giữ vững chánh niệm khi lâm chung. Thường ngày niệm Phật chính là luyện tập, thường ngày là luyện binh, lâm chung là đánh giặc. Thành bại là do một niệm sau cùng khi lâm chung.

3. Nếu như thật sự rất muốn vãng sanh, nhưng khi vãng sanh lại không có duyên, không có người trợ niệm thì phải làm sao?

Có thể dùng máy niệm Phật ngày đêm không gián đoạn, có thể cảnh tỉnh lấy mình, nếu như sự thật muốn vãng sanh, thực ra mà nói không cần quá nhiều điều kiện, có chân tín, có chân nguyện thật sự chịu niệm Phật, muốn gặp đức A DI ĐÀ Phật thì phải có điều kiện này. Tuy là có chân tín, chân nguyện nhưng bạn phải buông bỏ hết tất cả nhân tình, thế sự của thế gian này thì bạn mới có thể đi được.

Tuy là có chân tín thiết nguyện nhưng nếu có 1 việc của thế gian này chưa buông bỏ được thì nó sẽ là sợi dây để trói bạn lại, bạn sẽ không đi được. Việc có phân chia của thế gian đây không ngoài 2 thứ này ra, một là tình thân, 2 là tài sản, 2 thứ này phải dứt bỏ sạch. Trong lòng không còn chút lo lắng nào thì bạn mới vãng sanh, mới không có chướng ngại, phải buông bỏ hết, cho dù là bao nhiêu đi nữa, chỉ cần có 1 chút đeo mang thì đời này bạn sẽ không vãng sanh được. Đây là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời. Tuyệt đại đa số con người ta không được vãng sanh chính là do không buông bỏ được, khi nào mới buông bỏ được? Ngay bây giờ đây phải buông bỏ, chứ đừng có nói đợi khi lâm chung tôi mới buông bỏ. Bây giờ còn không buông bỏ, đợi lúc chết buông bỏ được sao.

4. Khi mệnh chung không có người đến trợ niệm, gia đình bà con lại không tin Phật, không tin việc vãng sanh này thì chúng ta phải làm sao?

Ngày nay, việc quan trọng nhất đó là vãng sanh tịnh độ, phải xem việc này là đại sự nhất phải giải quyết trong đời sống chúng ta. Làm thế nào để vãng sanh? Bạn nhất định phải hiểu rõ tình trạng của xã hội hiện nay. Không được phát bệnh, để bạn bị bệnh thì bạn sẽ không làm chủ được, phải chịu cho người khác sắp đặt, bác sỹ, y tá oán thân trái chủ, rất là phiền phức. Cho đến lúc này đây, bạn phải có được những bạn đạo thật tốt đến để bảo hộ cho bạn, đến để chăm sóc bạn. Ngộ nhỡ đến khi lâm chung mà không có những người này thì phải làm sao? Gia đình quyến thuộc của bạn không có tin Phật pháp thì bạn bị rắc rối lớn rồi đó. Trong nửa thế kỷ gần đây, những điều mà chúng tôi đích thân thấy, tận tai nghe có rất nhiều người tại gia, xuất gia niệm Phật vãng sanh. Biết trước giờ đi, không có bệnh khổ, nói đi là đi, đây là tấm gương cho chúng ta. Những người này đến đây để dạy cho chúng ta, thị phạm cho chúng ta thấy. Chúng ta phải có quyết tâm, phải có tín tâm giống như họ, không có bất cứ chướng ngại nào cả. Tôi phải mong rằng tất cả huynh đệ chúng ta thật sự nỗ lực, đừng nên phụ lòng cuộc đời này. Từ vô lương kiếp đến nay, chúng ta đã bị lẫn lộn trong vòng luân hồi của 6 đường. Cuối cùng cũng bị mê lầm, điên đảo, không sang được thế giới Tây phương Cực Lạc, lúc sắp chết mà còn sinh bệnh thì dù có được nhiều người quan tâm trợ niệm cũng không có lợi ích gì, vẫn theo nghiệp luân chuyển như cũ, còn nằm trong 6 đường luân hồi, hy vọng ngay trong đời này chúng ta phải có sự cảnh giác cao độ, không có làm những việc ngốc ngếch này nữa thì ngay bây giờ phải buông bỏ, ngay bây giờ phải niệm Phật cho chân thật. Xem việc niệm Phật này là việc đại sự quan trọng nhất trong đời sống hàng ngày của chúng ta, còn những việc tầm thường khác thì không cần để ý tới.

5. Làm thế nào để có thể thực sự cầm chắc việc tự tại vãng sanh, phải là người như thế nào để có thể không cần người trợ niệm khi vãng sanh?

Nếu muốn ngay trong cuộc đời của chúng ta đây thật sự có thể thành tựu, sự thành tựu đáng tin nhất, nhanh chóng nhất , đơn giản nhất chính là nắm lấy thế giới Tây phương Cực Lạc, thân cận Đức A Di Đà Phật. Đây là điều cầm chắc nhất đại sư Thiện Đạo có dạy chúng ta . Ngài Thiện Đạo chính là hóa thân của Đức A Di Đà Phật, những điều ngài nói chính là đích thân Đức A Di Đà Phật tuyên dương: muôn người tu muôn người đi. Ngày nay chúng ta được thân người, gặp được Phật pháp, lại nghe được pháp môn tịnh độ, chỉ cần chúng ta tin tưởng điều mà tôi đã nói với các quý vị ở trước, nếu bạn có thể chuyên tâm, có thể thủ nhất thì ngay trong đời này bạn nhất định thành tựu. Khi ra đi không bị bệnh, đứng ra đi, ngồi ra đi, đây mới thực sự là tự tại. Không cần phải nhờ người khác trợ giúp, những thí dụ mà chúng tôi nói ra đây, những người vãng sanh kia đều không cần người khác trợ niệm, không cầu cạnh ai. Chỉ khi nào sự tu tập của mình không có đủ lực thì mình mới cần sự trợ giúp của người khác, mong người khác giúp mình, việc này không phải là đơn giản. Cái duyên mà bạn gặp là thiện duyên hay là ác duyên, thiện duyên là một người giúp bạn vãng sanh, ác duyên là tìm đến gây phiền phức, những người đến giúp bạn trợ niệm có rất nhiều ý kiến, đó là sự phiền phức, nó có thể chướng ngại cho việc vãng sanh của bạn. Rất có thể là như vậy. Chúng ta không thể không biết cho nên chúng ta phải thực sự nỗ lực tu hành, biết tự nắm chắc việc niệm Phật vãng sanh Cực Lạc, để khẳng định ngay trong đời này, còn những thứ khác chỉ là những việc nhỏ nhặt không đáng kể, tùy duyên mà thôi.

6. Trong nhà chỉ mình là người tu hành, xin hỏi hiện chúng con phải tu nhân như thế nào để đến khi lâm chung không phải chịu cảnh sắp đặt vãng sanh tự tại?

Câu hỏi này rất hay. Người tu hành nên có chí hướng như vậy. Chúng tôi thấy quá khứ có rất nhiều người tu tập có hiệu quả, để khi lâm chung biết trước ngày giờ, vãng sanh tự tại. Thời cận đại cũng có, có thể thấy việc này là thật chứ không phải giả.

Muốn biết cách tu hành như thế thì chúng ta phải xem xét kỷ lại, những người được thành tựu đây, cách thức mà họ tu hành rất đáng để chúng ta tham khảo. Trong ký ức của chúng tôi có mấy vị ấn tượng sâu sắc nhất. Đệ tử của pháp sư Đế Nhàn niệm Phật. trước khi xuất gia ông có làm nghề vá nồi, bạn cũng biết rồi đấy ông ấy chỉ có niệm 3 năm mà đứng ra đi, ra đi rồi, còn đứng thêm 3 ngày nữa. Đợi sư phụ mình lo hậu sự cho mình xong. Đây mới thực sự là có tu tập. Ông cả đời sinh sống bằng nghề cu li, không biết chữ, chưa từng đọc sách, vì đời sống quá khổ, nên ông tìm đến người bạn đã chơi từ thuở nhỏ của mình, Pháp sư Đế Nhàn là bạn của ông ấy đã cùng chơi chung với nhau, đều sinh trưởng ở miền quê, ngài xuất gia làm một vị sư phụ, cũng không dễ gì tìm được ngài, theo ngài để xuất gia. Biết được nhân gian này quá khổ rồi, lão hòa thượng thấy ông ấy không có biết chữ lại rất đần độn, hai thời công phu sớm tối cũng học không thuộc nữa, cho nên ông ấy không ở chốn chùa chiền, đạo tràng, vì ở lại sẽ gây phiền, ngài cạo tóc cho ông ấy, cũng bảo rằng không cần phải thọ giới và cũng không cần phải học kinh, không cần phải học cách sám pháp, đến miền quê Ninh Ba, tìm một ngôi chùa nhỏ không có người ở, ngài bảo ông ấy đến đấy ở, ông trụ ở đây rồi, ngài chỉ dạy cho ông một câu Nam mô A Di Đà Phật, chỉ dạy có một câu này, ngài dạy ông phải niệm cho chân thành, niệm mệt rồi thì ông đi nghỉ, nghỉ khỏe rồi dậy niệm tiếp, tương lai nhất định sẽ có lợi ích. Ông ấy cũng không biết là có lợi ích gì. Ông này có thể thành tựu thực sự, ông nghe lời. Sau khi ở lại ngôi chùa nhỏ này. Lão pháp sư Đế Nhàn có thâm danh và cũng có đạo hạnh có tín đồ nên tìm 1 tín đồ ở gần đấy đến chăm sóc cho ông ấy hộ trì ông ấy đem gạo dầu ăn muối cho ông ấy chăm lo đời sống cho ông ấy ông ấy chỉ chuyên sâu vào pháp môn này suốt ngày từ sáng đến tối chỉ niệm nam mô A Di D Phật niệm mệt rồi thì nghỉ nghỉ rồi niệm tiếp đúng 3 năm thì thành công. Ông ấy biết trước ngày giờ trong ngôi chùa nhỏ đó có 1 vị hộ pháp đó là bà cụ nấu cơm cho ông ăn nấu 2 bữa trưa và chiều, buổi sáng ông tự nấu lấy. Một bữa nọ ông dời ngôi chùa nhỏ vào thành còn đi thăm bạn bè họ hàng của mình sau khi về chùa ông nói với bà lão hộ pháp rằng ngày mai bà không cần nấu cơm cho tôi ăn nữa bà lão này trong lòng nghĩ rằng thông thường sư phụ không có ra khỏi cửa hôm qua vừa mới đi ra ngoài rồi chắc bạn bè mời ăn cơm nên ngày mai không cần phải nấu cơm. Sang ngày thứ 2 lúc đến giờ ngọ bà lão không yên tâm nên sang chùa xem thử kết quả là bà thấy sư phụ đang đứng tại nơi đó bà gọi mà không thấy trả lời, bà đến trước mặt nhìn kỹ thì đã thấy chết rồi, đứng mà chết bà vội đi tìm các cư sĩ khác bàn bạc bẩm báo cho pháp sư Đế Nhàn ở chùa Quán Tông hay, lúc đó không có phương tiện giao thông như bây giờ chỉ đi bộ đi bộ qua rồi đi bộ về mất 3 ngày ông đứng suốt 3 ngày. Tại sao người ta lại tu thành công? Vì họ không có vọng tưởng, không có tạp niệm nhất tâm xưng niệm 3 năm thì thành công nghiệp chướng tiêu trừ. Đây quả thật là có bản lãnh, quả thật có công phu, nguyên nhân cũng không có gì khác buông bỏ vạn duyên, nếu còn có chút vấn vương trong long, bạn có chút đeo mang thì coi như chịu thua, bạn sẽ không được tự tại cái lý đơn giản như vậy, xem thử coi chúng ta có chịu làm hay không.

Người thứ 2 mà chúng tôi ấn tượng rất sâu sắc là pháp sư Tu Vô ở chùa Cực Lạc Cáp Nhỉ Tân bạn xem lại trong ấn trần hồi ức lạc có ghi lại trước khi xuất gia ngài là 1 người thợ nề cũng là thành phần xuất thân từ lao động khổ cực, sau khi xuất gia ngài làm công việc thường trụ hầu đại chúng thường thì chúng ta gọi là tu khổ hạnh bình thường ngài chỉ niệm 1 câu Phật hiệu. Pháp sư Đàm Hư có tạo mấy ngôi chùa ở niềm Bắc, chùa Cực Lạc cũng là Ngài tạo dựng nên, sau khi ngôi chùa xây dựng hoàn thành, ngài mở ra 1 pháp hội truyền giới đây là lần truyền giới lớn nhất trong phật giáo. Thích lão hoà thượng Đế Nhàn làm hoà thượng đàm đầu, khi truyền giới phải có người trợ giúp mọi người tìm khắp nơi, ngoài pháp sư Tu Vô đến gặp mặt pháp sư Đàm Hư còn có hoà thượng Giáng Điền. Sư trụ trì là pháp sư Định Tây, pháp sự Định Tây hỏi ông có thể làm được việc gì, ông phát tâm chăm sóc người bệnh trong thời kỳ thọ giới, công việc này cũng rất quan trọng, trong thời kỳ thọ giới những bệnh lặt vặt như trúng gió cảm mạo đây cũng cần người chăm sóc. Thế là ông đến phục vụ, ông ở được khoảng 2 tuần thì ông lại đi tìm pháp sư Đàm Hư. Khi ấy pháp sư Định Tây cũng đang ở bên cạnh. Ông xin pháp sư Đàm được nghỉ, ông nói là ông phải đi, pháp sư Đàm Hư là người rất có đạo hạnh, rất từ bi. Nếu bạn có việc phải đi thì Ngài cũng không quở trách. Pháp sư định Tây ở bên cạnh nghe vậy, không nén nỗi cơn giận. Ông đến đây phát tâm chăm sóc người bệnh, đến được có 2 tuần, mà viện truyền giới phải mất khoảng 2 tháng, ít nhất là đợi đến kỳ thọ giới ông mới được đi. Tại sao ông lại không có lòng kiên nhẫn như vậy chứ?

Pháp sư trách móc ông ấy, sau cùng ông ấy nói: không phải là tôi đi đến nơi khác mà là tôi sắp vãng sanh sang thế giới Cực Lạc rồi.

Hai vị hòa thượng này nghe rồi biết việc này quan trọng, không phải việc bình thường đâu, bèn hỏi ông ấy:

- Hôm nào ông đi?

- Ngài đáp: Chắc khoảng nữa tháng tôi định đến từ biệt trước, không quá nữa tháng đâu.

Ông lại còn thỉnh cầu pháp sư Định Tây chuẩn bị cho ông 200kg củi chẻ, tức là củi lửa để hỏa tang sau khi vãng sanh. Vị pháp sư thường trụ này nhận lời hết.

Sáng hôm sau ông lại đến tìm vị Hòa thượng

- Có chuyện gì thế?

- Thưa pháp sư hôm nay con phải ra đi rồi.

Lão hòa thượng vội tìm cho ông một phòng ở phía sau chùa, tạm thời kê một chiếu giường, ông ngồi trên đó và nói với pháp sư Đinh Tây:

- Pháp sư có thể thỉnh cho mấy vị pháp sư trợ giúp niệm Phật tiễn tôi đi được không?

Đương nhiên là có rất nhiều người hoan hỷ, có rất nhiều người giúp ông ấy trợ niệm. Thế là trong khi trợ niệm người trợ niệm nói với ông ấy:

- Xưa kia những người trợ niệm thường làm những bài thơ, bài kệ để lưu lại cho đời sau làm kỉ niệm, pháp sư Tu Vô ông cũng làm vài bài kỉ niệm cho chúng tôi đi? Pháp sư Tu Vô nói:

- Tôi đâu có đi học, tôi đâu có biết chữ đâu, tôi cũng không biết làm thơ, cũng không biết làm kệ. Nhưng sau cùng ông nói một câu rất thành thật, ý của ông chính là nói: Tu hành nhất định phải chăm chỉ, việc tu hành này nhất định không được giả.

Vậy thì mấy câu khai thị này, tuy là nói rất đơn giản nhưng khi mọi người nghe rồi cũng thấy rất là có ích. Thế là liền niệm Phật cho ông, niệm chưa đầy 15 phút thì ông ra đi.

Đây là câu chuyện thuộc về hiện đại, cận đại hơn là: Xưa kia lúc còn ở Đài Loan, chúng tôi cũng có nghe, có mấy vị cư sĩ tại gia niệm Phật, biết trước giờ khắc, tự tại vãng sanh.

Đai khái là khoảng 30 năm trước, có lần tôi ở Phật Quang Sơn, Phật Quang Sơn cử hành buổi tọa đàm tuyên về Phật học, tôi có tham gia. Buổi tối, ánh trăng rất đẹp, tôi đứng bên bờ hồ phóng sanh ngắm trăng, có một số, khoảng mười mấy vị bạn học cùng đi theo tôi, chúng tôi ở đó thảo luận về Phật pháp. Không bao lâu sau, có một anh công nhân đi đến nhóm của chúng tôi, công trình của Phật Quang Sơn rất nhiều cho nên anh ấy có thâm niên làm công. Anh công nhân này đã kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện. Lúc bấy giờ anh kể cho chúng tôi nghe mới vừa năm rồi, thời gian gần đây, ở miền quê của anh – làng Tương Vưng, ở miền quê đó có một bà lão, lòng dạ của bà rất lương thiện, rất từ bi, thích giúp đỡ người khác. Thuở còn sanh tiền, bà cũng không phân biệt rõ thế nào là thần, hễ bất cứ nơi nào có chùa thì bà đi đến lễ, dâng hương, lễ Phật, bái thần. Ba năm trước bà cưới vợ cho con, cô con dâu này là người hiểu biết Phật pháp, khuyên mẹ chồng không nên đi l lung tung, cô lập bàn thờ chân thành niệm A Di Đà Phật cầu sanh tịnh độ.

Bà lão này rất là có thiện căn, nghe cô con dâu nói vậy nên không đi lễ lung tung nữa, nhất tâm niệm A Di Đà Phật suốt 3 năm trời. Con trai và con dâu của bà rất hiếu thảo, hôm đó bà nói với họ đến giờ cơm tối bà nói 2 con cứ ăn trước đi, đừng đợi mẹ để mẹ đi tắm. Tất cả mọi người vẫn đơi bà ăn cơm, họ đợi rất lâu, họ lấy làm lạ sao bà tắm lâu thế. Họ đi xem thử quả thật bà đã tắm xong, trong phòng tắm không có bà, phòng ngoài cũng không có bà, sau cùng họ thấy bà đang ở phòng niệm Phật, mặc chiếc áo tràng ngay ngắn, chỉnh tề, tay cầm xâu chuỗi, đứng trước tượng Phật, đứng im nơi đó không nhúc nhích, gọi bà cũng không trả lời. Đến khi nhìn lại thì bà đã vãng sanh, đi rồi. Đứng vãng sanh, một bà lão tại gia niệm Phật 3 năm đứng vãng sanh.

Anh ấy đã kể câu chuyện này cho chúng tôi nghe, anh ấy nói đây là câu chuyện có thật chứ không phải giả;

Buổi tối hôm ấy, chúng tôi quá lại nói chuyện Phật pháp nghe anh ấy kể, khiến mọi người ấn tượng rất sâu sắc.

Niệm như thế nào để biết trước ngày giờ tự tại vãng sanh, đứng ra đi, ngồi ra đi, tự tại vãng sanh không có gì khác, vạn duyên buông bỏ, nhất tâm hướng Phật thì thành công rồi.

Nếu còn chút xíu không buông bỏ được thì đó là nghiệp chướng, làm chướng ngại bạn vãng sanh, thậm chí làm chướng ngại bạn niệm Phật. Những thí dụ này chúng tôi đã tận mắt thấy qua, tận tai nghe qua có mười mấy vị, mà việc nghe nói thì càng nhiều hơn. Những câu chuyện này xảy ra gần đây, chúng tôi đã chứng kiến trong còng 30 năm qua, cho nên câu chuyện này là thật, không có chút gì giả dối.

7. Trong khoảng thời gian rất ngắn trước khi vãng sanh. Chúng ta làm thế nào để cầm chắc tự tại vãng sanh mà không có sự trợ nguyện?

Trong đại ký đầu luận, quyển thứ 28 có một đoạn khai thị như sau: Lâm chung khoảnh khắc còn hơn sức tu cả đời, vì nó mãnh liệt như lửa, như đao, nghĩa là nói ngay trong đời này tuy mình không có thực sự có dụng công, đến khi lâm chung tuy thời gian rất ít, không có lâu nhưng mà nếu như lúc này thật sự chịu làm thì còn hơn cả một đời tu hành của người khác, cả đời không tu hành còn hơn sự tu hành cả đời của người khác, tại sao vậy? Vì họ tập trung tinh lực thực sự hành trì ngày đêm không gián đoạn cho nên được thành công, cho nên duyên là thứ quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cái duyên hiếm có này không dễ gì gặp được. Biết được chân tướng của sự thật này, vậy nên chúng ta phải nên quý tiếc khi chúng ta lâm chung có được cái duyên thù thắng này không? Vô cùng khó, không có cái duyên thù thắng này, vậy thì hàng ngày mình phải biết tích công chứa đức, tự dựa vào mình, những người được thành tựu dựa vào chính bản thân có rất nhiều ví dụ, không cần phải dựa vào trợ niệm. Bạn thấy anh thợ vá nồi mà lão Hòa thượng Đế Nhàn nói đấy, đâu có cần trợ niệm đâu, tự mình ra đi, đi bằng thế đi và những người am hiểu như chúng ta đây đều có biết pháp sư Tu Vô, pháp sư Tu Vô khi ra đi có được mấy người trợ niệm. Ngài đã thành công, biết trước thời khắc, lúc đó ngài tìm mầy người đến trợ niệm để thị hiệu cho chúng ta thấy, công phu thành tựu rồi. Những gì mà tôi với với quý vị đều là sự thật. Bà lão đứng vãng sanh ở làng Tương Vựng đó niệm Phật 3 năm, không có người trợ niệm. Một người bạn già là bà Cam ở chùa Kim Sơn cũng là một ví dụ, buổi tối ngồi vãng sanh mà không ai biết, cũng không có người trợ niệm. Trước mắt đây có cư sĩ Hoàng Trung Sương ở Thẩm Quyến cũng không có người trợ niệm, có rất nhiều thí dụ như vậy xảy ra ngay trước mắt chứ không xa xôi gì. Những việc xảy ra trước mắt rất nhiều, không phải chỉ bấy nhiêu thôi.

Chuyện vãng sanh của ông Trần Quang Biệt trưởng lãm Cư sĩ Lâm Singapore lúc đó tôi còn ở Singapore, tôi đã tận mắt chứng kiến, người trợ niệm là những người bạn học trong lớp bồi dưỡng của chúng tôi. Mọi người phát tâm trợ niệm, cứ 1 bạn thì có 4 người thay phiên, ông ấy biết trước giờ khắc, ông ấy đã viết trên giấy ngày tháng trước đó 3 tháng, hình như là ngày 7 tháng 8, tôi giảng xong, viết ra mười mấy cái 7-8, người nhà không biết ý gì và cũng không hỏi ông, đến ngày 7 tháng 8 ông ấy vãng sanh họ mới hiểu ra. Ông đã viết trước đó 3 tháng. Làm vậy chứng tỏ là hiểu rõ lý, có nghe kinh, Lão cư sĩ Trần Quang Biệt học Phật trong khi công việc rất là bận rộn nên không có nghe kinh, có dịp lễ tế hay pháp hội gì, thỉnh thoảng ông mới đến chùa thắp 1 nén nhang, lúc ông phát bệnh, ông không thể lên lớp học được mà ở nhà dưỡng bệnh. Lúc rảnh rỗi thì ông nghe kinh. Ngày nghe 8h, nghe suốt 4 năm. Những bài giảng bằng video của tôi ông ấy đều đem về xem hết, trong khoảng thời gian 4 năm đó đã bù đắp cho cuộc đời của ông. Ông thành công rồi! Thật sự đã hiểu rồi. Tất cả buông bỏ, một câu niệm Phật, niệm đến cùng. Đây là điều mà chúng ta phải biết. Cho nên bạn phải hiểu trong thời gian lâm chung có ít nhưng họ cố gắng dũng mãnh, dũng mãnh tinh tấn vượt qua cuộc đời.

8. Lão pháp sư có nói ở Đài Loan có một vị cư sĩ đã từng giữ chức duy na ở niệm Phật đường, nhưng lúc lâm chung lại không thích nghe tiếng niệm Phật, đuổi mọi người đi hết. Vậy chúng ta phải làm thế nào để đề phòng chướng ngại này xảy ra?

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc đấy. Tuy là cả đời niệm Phật nhưng mà họ vẫn còn luyến tiếc thế gian này, không nỡ rời bỏ gia đình quyến thuộc, không thể buông bỏ tài sản của mình, cho nên khi lâm chung họ có biểu hiện sự tham sống, sợ chết. Dù tham sống, sợ chết đi nữa thì cũng vẫn phải chết. Nếu họ không khỏe mạnh sống lâu thì cũng phải chết. Chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác điều này. Cảnh giác đó là gì? Nghĩa là hàng ngày chúng ta phải xem xét nhẹ việc sanh tử này, phải lạnh nhạt với duyên đời, nhất định không được lưu luyến nó. Thế gian này tất cả đều là giả, con người đến khi già rồi thì phải nghĩ đến việc sắp ra đi. Phải giải quyết hậu sự như thế nào? Sau khi lo việc hậu sự rồi thì hãy buông bỏ hết tất cả, có ra đi cũng sẽ rất tự tại và công phu niệm Phật của bạn cũng sẽ có hiệu quả.

Điều đáng sợ nhất là gì? Là có chấp trước, không buông bỏ được, như vậy là hỏng rồi, hoằng pháp lợi sanh cũng không phải là thật, cũng không nên cho nó là một việc gì ghê gớm. Nói buông bỏ thì buông bỏ liền, như vậy bạn mới được tự tại. Cho nên Đức Phật dạy chúng ta tùy duyên, hai chữ này rất hay, tuyệt đối không được phan duyên. Tùy duyên nghĩa là gì? Là hằng thuận chúng sanh. Nếu có cơ hội thì chúng ta nỗ lực, nghiệm chỉnh thực hiện, còn không có duyên thì không được khởi niệm, bạn thấy được vậy tự tại biết bao nhiêu.

Hiện tại có một số người không có cơ hội nên tìm cách tạo cơ hội, tạo điều kiện đó gọi là phan duyên rồi.

Phật dạy chúng ta tùy duyên là tùy theo cái đã có sẵn, tuyệt đối không thêm một tí gì về ý mình ở trong đó, đây mới thực sự gọi là tùy duyên.

9. Cả cuộc đời này tôi theo pháp môn niệm Phật rất là tốt nhưng lâm chung lại bị nghiệp chướng đó là không cần người khác trợ niệm, xin hỏi lúc này chúng con phải làm sao?

Chỉ là theo ý của họ thôi, chứ còn làm được gì nữa, tôi có thấy qua chuyện này. Bình thường niệm Phật rất là giỏi nhưng khi lâm chung lại tham sống, sợ chết, không chịu cho người khác trợ niệm, nghe đếu câu A Di Đà Phật thì chán ghét, quả thật là khó, nhưng họ vẫn phải chết. Hạng người này chúng ta biết, họ vẫn phải luân hồi trong 6 đường như xưa thôi. Vậy thì việc này chúng ta phải giải quyết trong thường ngày, đợi đến khi lâm chung e rằng sẽ không kịp. Cho nên người niệm Phật không thể thông đạt giáo lý, việc này rất quan trọng, hay nói cách khác, con người chắc chắn không phải chỉ có 1 đời này mà là có quá khứ, có vị lai, sống chết là một loại tự nhiên, Ngày nay chúng ta gọi là trao đổi chất của tự nhiên. Hiểu rõ hiện tượng này thì sống chết cũng không có gì là quá sợ hãi. Người thật sự hiểu được chân tướng của nó, nghĩa là chúng ta hiểu rằng sống chết cũng giống như là thay chiếc áo khác vậy.

Được tự tại như vậy, không có một chút xíu nào là sợ hãi, bỏ thân, thọ thân cũng giống như là mặc y phục, thay y phục vậy.

10. Bên cạnh con có một lão cư sĩ 70 tuổi, bà là người rất chân thật, thời gian quy y chưa lâu, bây giờ bộ não teo lại, ăn uống đều phải nhờ người khác giúp, lúc chưa phát bệnh bà nói là khi lâm chung nhờ con trợ niệm, con vội vã nhận lời. Con đã đem tượng Phật, máy niệm Phật sắp đặt xong và bà cũng rất vui, nhưng đến một thời gian sau, bệnh tình không có tiến triển mà bà cũng không chịu niệm Phật, con nhắc niệm Phật thì trong lòng bà không vui, không thích nghe, con sợ bà sanh tâm xấu nên không đến thăm nữa. Xin hỏi con phải làm thế nào để giúp bà ấy đây?

Quả thật là giống như bạn nói đấy, bạn không đi thì cũng được, hoặc đứng bên ngoài thăm dò xem thử coi tình trạng của bà gần đây như thế nào. Những hiện tượng này là thuộc về nghiệp chướng hiện tiền. Xưa kia, lúc còn ở Đài Loan, tôi có gặp qua trường hợp này. Khi giảng kinh hình như tôi có đề cập đến vấn đề này mấy lần. Xưa kia cư sĩ Lâm Đạo Kỳ phó hội trưởng hội niệm Phật chùa Lâm Tế Viên Sơn. Là một người rất kiền thành và ông cũng đều rành hết pháp khí, hội niệm Phật mỗi một tuần tập trung lại niệm Phật và ông làm duy na, dẫn chúng niệm Phật, ông qua đời cũng vì là mang chứng bệnh ung thư. Khi lâm chung, tình trạng cũng giống như bà lão này, nghe niệm Phật thì thấy phiền ghét, không chịu để người ta niệm Phật cho mình. Đây là nghiệp chướng hiện tiền. Cho nên chúng tôi nghe và nhìn thấy hiện tượng này, chúng tôi cũng coi họ như là chư Phật, Bồ Tát thị hiện. Do đó, nên biết thường ngày việc tiêu trừ nghiệp chướng đây chúng ta phải nghiêm túc, nỗ lực thực hiện, để đến khi lâm chung nghiệp chướng hiện tiền, chúng ta không biết phải làm sao vậy. Thật sự cho dù là thần tiên cũng không giúp được gì đâu. Nhất định phải nghiêm túc tiêu trừ nghiệp chướng ngay trong đời sống hàng ngày. Vậy thì căn bản phải tiêu trừ nghiệp chướng, trong các buổi giảng chúng tôi cũng thường đưa ra vấn đề này, đó là cùng khuyên răn nhau, cái căn nguyên của nghiệp chướng là tự tư tự lợi, thị phi, nhân ngã, ngũ dục lục trần, tham, sân, si, mạn. Đây là cái căn gốc của nghiệp chướng. Nếu không đoạn cái căn này, nếu không nhổ nó đi, thì chúng ta dù niệm Phật cũng không được vãng sanh. Cho dù khi lâm chung không có nhưng mà chướng hiện tiền này thì thì cũng có thể chỉ sanh vào 3 đường lành. Nếu muốn thoát ly tam giới, vãng sanh tịnh độ thì rất là khó. Chúng ta nhất định phải hiểu cái lý này.

Đường chủ niệm Phật đường thường treo khẩu đầu thiền nơi mình, câu nói này chúng ta không nên khinh rẻ, coi thường, phải buông bỏ thế giới thân tâm, chân thật niệm Phật, lời nói này rất quan trọng, nếu thật muốn niệm Phật cầu sanh tịnh độ, phải ghi nhớ cho chắc.

11. Trong tình trạng không có người trợ niệm, vậy ngày thường chúng ta phải làm thế nào để nắm chắc việc vãng sanh?

Chư cổ Đức thường nói có 3 bậc chín phẩm và nói rất nhiều, khi giảng bộ kinh này, tôi có nói khác với Chư cổ Đức một vài lời.

Tôi cho rằng, nếu như chúng ta làm được 100% những gì mà trong kinh Vô Lượng Thọ đã dạy, những lý mà trong đó nói chắc chắn thì vãng sanh hạng thượng thượng phẩm, còn nếu như chúng ta không có năng lực làm được thì có thể làm được 9 phần, còn lại 1 phần vẫn chưa làm được, nghĩa là bạn làm được 90%, vẫn còn 10% chưa làm được, thì bạn sẽ vãng sanh thế giới Tây phương Cực Lạc hạng thượng trung phẩm.

Còn nếu như bạn chỉ làm được 80%, còn 20% chưa làm được thì sẽ bị giảm xuống, bạn sẽ sanh vào thượng phẩm hạ sanh. Cứ như vậy thì sẽ giảm xuống từng cấp, từng cấp giảm đến sau cùng, còn đến hạ phẩm hạ sanh, chí ít cũng phải làm được 20%, còn lại 80% chưa làm được. Làm được 20% thì sẽ được hạ, hạ phẩm vãng sanh, còn nếu như 20% cũng không làm được nữa thì việc vãng sanh rất khó nói. Bạn không có nắm chắc, việc này hoàn toàn phải dựa vào vận số của bạn khi lâm chung. Nếu vận số tốt thì gặp được thiện tri thức tốt trợ niệm giúp bạn, cảnh tỉnh bạn, có lẽ sẽ được vãng sanh. Còn nếu như gặp duyên không tốt khi lâm chung thì bản thân sẽ không nắm chắc việc vãng sanh. Hôm nay, điều chúng tôi yêu cầu là tự thân phải nắm chắc. Trong hoàn cảnh không có người trợ niệm, không có người giúp đỡ mà mình khẳng định là nắm chắc việc vãng sanh, muốn vậy thì mình nhất định phải hiểu rõ nghĩa thú, y giáo phụng lành.

12. Trong kinh Địa Tạng có nói thiện nam tử, thiện nữ nhân, khi lâm chung đều bị vô lượng quỷ thần đến gây chướng ngại, hà huống gì chúng sanh đời nghiệp, khởi tâm động niệm, thảy đều là tội, thảy đều là nghiệp, không nên xem thường nghiệp nhỏ, tội nhỏ thì nó có thể ngang thánh đạo, lại nói nếu có người mỗi ngày niệm danh đức Địa Tạng 1000 tiếng niệm đúng 1000 ngày thì sẽ được quỷ thần ủng hộ. Khi lâm chung sẽ không bị chướng ngại.

Người tu pháp môn niệm Phật, để khi lâm chung không bị quỷ thần gây chướng ngại, ngày nào cũng phải niệm danh hiệu Đức Địa Tạng, ngày nào cũng phải niệm 1000 tiếng và phải niệm đủ 1000 ngày xin hỏi như thế có được không? Có phải là tạp trợ niệm không?

Có thể, không có gì là tạp trợ niệm, mà nói là trợ trợ niệm. vì ban trợ niệm có kỳ hạn. Một ngàn ngày, mỗi ngày niệm đủ một ngàn tiếng, niệm đủ một ngàn ngày, một ngàn ngày là 3 năm. Khi bạn ở địa vị mới học, dùng pháp này làm trợ tu, dùng niệm Phật làm chánh tu, chánh tu là tu cho đến chết, là suốt cả cuộc đời chúng ta, công phu không được thiếu ngày nào, trợ tu thì trong 3 năm. Phương pháp này không thể coi là tạp tu, cũng tương đối là chuyên tu. Được.

Vậy không niệm có được không? Không niệm cũng được vì sao? Vì bạn chuyên niệm A Di Đà Phật mà quỷ thần đều tôn kính Đức A Di Đà Phật. Nếu chuyên niệm Đức A Di Đà Phật thì khi mình lâm chung quỷ thần sẽ không đến nhiễu loạn. Ở ngay cư sĩ Lâm của chúng ta đây. Lão Lâm trưởng Trần Quang Biệt vãng sanh, các oán thân trái chủ của ông ấy có đến đây xin quy y và có nói rất rõ ràng, mà lại có rất đông người nữa, tất cả đều là oán thân trái chủ của lão cư sĩ Trần, họ nhìn thấy lão cư sĩ niệm Phật vãng sanh, trong lòng rất là vui, rất là ngưỡng mộ, không có chút xíu chướng ngại nào. Những oán thân trái chủ này đã theo pháp sư đến cư sĩ Lâm, vì họ không ác ý, nên thần hộ pháp của cư sĩ Lâm không ngăn cản, để cho họ vào, họ đến đây với 2 mục đích:

Một là xin được quy y, hai là xin được nghe kinh.

 Cư sĩ Trần Quang Biệt không có niệm danh hiệu Đức Địa Tạng, chỉ có niệm danh hiệu Đức A Di Đà Phật. Đây cũng là tấm gương rất tốt cho chúng ta noi theo.