1 - Xin hỏi một người sắp vãng sanh, tại sao nghiệp lực lại hiện ra, tại sao oán thân trái chủ lại tìm đến chúng ta mà chọn ngay lúc Vãng sanh, trong khoảng sát-na này.
Về tình lý hai Pháp thế và Xuất thế đều giống nhau, bạn có rất nhiều oán thân trái chủ, hiện giờ bạn đang ở đây, họ không đến gây chuyện với bạn, tại sao vậy? Vì họ đợi cơ hội, hiện giờ bạn chưa có khấm khá, có tìm bạn cũng không ích gì, đợi khi nào bạn có tiền đồ thì họ sẽ đến tìm bạn đòi nợ. Còn nếu như bạn nói là mình sắp xuất ngoại di dân là họ tới ngay, tại sao vậy? – vì sau khi bạn đi rồi họ muốn tìm bạn cũng không gặp, bạn muốn Vãng Sanh Cực Lạc Thế Giới, không phải di dân sang Cực Lạc Thế Giới đó sao? Vậy là phiền phức lớn rồi, sau này họ tìm bạn không được, cho nên trước khi bạn hành động là họ đến hết để tìm bạn, cái lý là như vậy. Bạn đã hiểu được lý này thì bạn sẽ hiểu là hàng ngày chúng ta kết oán với tất cả mọi người, mọi vật bao gồm những loài động vật nhỏ như là một con muỗi con kiến mà coi không ra gì. Nó cũng là một sinh mạng. Khi ta vãng sanh nó sẽ đến tìm bạn, bạn vẫn phải trả mạng cho nó, thiếu tiền thì trả tiền, thiếu mạng thì trả mạng. Một món nợ mà bạn đang thiếu đây vẫn chưa trả hết mà bạn muốn đi rồi thì làm sao họ tha cho bạn được, nhất định họ không tha cho bạn đâu, cho nên cũng có rất nhiều người khi vãng sanh ra đi một cách bình an , oán thân trái chủ dường như không tìm đến họ gây cho họ một cách quá mức. Lão Lâm trưởng cư sĩ Lâm của ta đây là một ví dụ, khi Lão cư sĩ Trần quang Biệt vãng sanh không phải không có oán thân trái chủ mà oán thân trái chủ rất nhiều, nhưng tại sao oán thân trái chủ không gây chướng ngại cho ông ấy, vì ngày nào ông ấy cũng tụng kinh, cũng lạy Phật, đem công đức hồi hướng cho oán thân trái chủ, xoa dịu họ, những người này cảm thấy được an ủi, rằng ông sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc thành Phật. Thành Phật rồi điều thiết thực là nhớ về độ chúng tôi, cho nên không có gây phiền phức nhiều, nếu như bạn không có cái ý này thì những người này sẽ không tha cho bạn đâu.
2 - Phật Pháp nói đến mười Pháp giới chính là mười con đường. Vậy khi lâm chung rồi thì mình sẽ đi con đường nào?
Sau khi con người chết rồi đi vào đường nào là do ở một niệm sau cùng, ai có thể nắm chắc niệm sau cùng này, quả thật không nắm chắc, cho nên chỉ có người lâm chung mới thật sự là việc lớn, vì vậy Đức Phật dạy chúng ta, ngay trong đời này chúng ta phải tu thiện, tu phước, phải tích công đức, chúng ta làm những việc tốt này để làm gì? Để khi lâm chung có được phước báu. Phước báu này là khi lâm chung thần trí được sáng suốt, không mê hoặc, không điên đảo, lâm chung có được thiện tri thức giúp đỡ, đây là đại phước báu, nếu như người không có phước báu thì khi lâm chung mê hoặc, điên đảo, thần trí mịt mờ, như vậy rất phiền phức đó. Dù bạn có muốn gặp thiện tri thức cũng không được, thần trí bị mê hoặc, mê mờ điên đảo nhất định sẽ bị đọa vào ba đường ác. Nếu như đời này bạn tích chứa công đức thù thắng, thì chuyển kiếp qua cảnh sống đời sau sẽ tốt hơn đời này, thù thắng hơn nhiều, bạn có phước báu, nếu như bạn tạo ra nghiệp tội thì đời sau của bạn hoàn cảnh sống nhất định thua hoàn cảnh sống hiện tại đây, vất vả hơn. Ngay cả việc thọ thân vào đường nào, chuyển kiếp vào đường nào việc này quyết chắc là do nơi bạn, ở ý niệm của bạn. Đức Khổng Tử có nói: “Vật dĩ loài đủ nhân dĩ cũng phân” Ngài cũng nói rõ cái lý này, Pháp giới vô lượng vô biên , bạn tương ứng với Pháp giới nào, ngạn ngữ của chúng ta có câu: : Bạn tâm đầu ý hợp với Pháp giới nào thì bạn sẽ sanh vào Pháp giới đó, hợp với sở thích của bạn” – người thích niệm Phật sẽ đi đến Phật đường, ai cũng như nhau, lý đều như nhau, người thích cờ bạc thì đi đến sòng bài, người thích nhảy thì đi đến sàn nhảy, việc này cũng giống như bạn đi thọ thân, đi chuyển thế vậy, chuyển đến đâu? Chuyển đến nơi nào bạn thích chuyển. Mỗi một người có sự ỷ lại khác nhau, chúng ta hãy quan sát kỹ thế gian này, quả thật là có một số người thích của cải, tài, sắc, danh, thực, thùy.
Đức Phật nói đó là sự tham ái, nếu tâm tham ái nặng thì sẽ đọa vào đường ngạ quỷ, tại sao như vậy? vì tất cả ngạ quỷ đều có tâm tham, cho nên nếu bạn ứng với họ thì tự nhiên bạn sẽ hợp với họ, bạn sẽ chuyển sang đường đó. Người có tâm ghét sân hận nặng thì sẽ hợp với địa ngục, còn ngu si, nghĩa là không có khả năng nhận rõ phải quấy, tà chánh, thiện ác, thậm chí nhận thức điên đảo việc lợi hại. Hạng người này đâu đâu cũng có, họ thích hợp với đường súc sanh. Vậy mới hiểu được cái ý làm người là phải giữ vững cái đức hạnh cơ bản của việc làm người, họ không mất thân người, đời sau sẽ chuyển sang cõi người, nếu như cái lý niệm về đạo đức cao, thì họ sẽ chuyển kiếp lên cõi trời, hiểu được cái lý niệm Phật nhất tâm, nhất ý niệm A Di Đà Phật thì họ sẽ chuyển sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc. Đây là sự thù thắng bậc nhất, trong các thứ chuyển thế không gì sánh bằng nó, chư Phật đều tán thán, vậy thì trong Phật Pháp nói, bày trước mặt mười con đường, mười Pháp giới, sau khi chết bạn sẽ đi sang Pháp Giới nào? Cái này phải có trí tuệ, có sự lựa chọn, trong mỗi một Pháp Giới rất là phức tạp, có vô lượng thứ trong đó. Bạn nói bạn chọn Pháp giới Phật - giỏi- đúng vậy, bạn có Vô Lượng Phật. Vô lượng vô biên cõi nước chư Phật, vậy bạn đi sang cõi Phật nào đây? Con đường mà chúng tôi đi hôm nay là do Thầy chọn cho, chúng tôi y giáo phụng hành , Đức Thích Ca Mâu Ni Phật khuyên bảo chúng ta hãy chọn Tịnh Độ của Đức Phật A Di Đà, chúng ta sợ điều gì? Dù tai nạn có xảy ra, có người nói thế giới này sẽ bùng phát chiến tranh hạt nhân, hạt nhân sẽ bùng nổ trên không trung giống như chúng ta coi bắn pháo hoa vậy, xem rất là vui, chúng ta sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc sẽ không còn sợ hãi bất cứ điều gì. Trong Kinh thường nhắc nhở chúng ta xa lìa sợ hãi, vọng tưởng, cho nên đại nạn có xảy đến trước mắt cũng không sợ, chính mình mới có thể làm chủ thể, nếu như đại nạn xảy đến mà kinh hoàng sợ hãi là coi như xong, sẽ đi vào ba đường ác. Hôm nay chúng ta phải tập sức tu này, bất cứ đại nạn nào xảy ra cũng đều không sợ, không hãi, nếu tâm định thì có chủ tuệ chắc chắn đi vào nơi tốt.
3 - Làm thế nào để giúp cha mẹ khởi tín tâm đối với Phật Pháp, khi lâm chung gặp được duyên lành niệm Phật Vãng sanh Thế Giới Tây Phương Cực Lạc?
Đáp: Câu hỏi này rất hay có đưa ra câu hỏi này, chúng tôi mới thấy được lòng hiếu thảo của quý vị đối với cha mẹ, có thể đưa cha mẹ sang Thế Giới Tây Phương Cực Lạc, đây mới là Đại Hiếu, không có gì thù thắng hơn việc hiếu thuận cha mẹ đây, cha mẹ sanh sang Tây Phương làm Phật rồi, không chỉ là vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi mà còn vĩnh viễn thoát khỏi mười Pháp Giới. Thật sự mà nói mỗi bạn đạo niệm Phật, đối với người già nên có tấm lòng này, đây là tâm Đại Hiếu. Vậy làm thế nào để ảnh hưởng đến họ, mình phải đích thân làm, bắt đầu làm từ nơi mình, làm từ nơi thân mình, tâm mình, khiến cho cha mẹ cảm động, nhất là phải nắm chắc cơ hội, cơ duyên, lúc cha mẹ đang vui vẻ hoặc là lúc đang ăn cơm hay lúc rãnh rỗi phải nói nhiều một chút về cái lý niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, rồi kể câu chuyện quả báo thù thắng của việc Vãng sanh, như là “Tịnh Độ Thánh Hiền lục”, “Vãng sanh truyện”. Đương nhiên tốt nhất vẫn là thời cận đại này. Tướng điềm lành hiếm có về niệm Phật Vãng sanh ngay trước mắt. Những câu chuyện này sau khi nghe rồi rất có khả năng làm người ta cảm động. Kể nhiều câu chuyện cho người già nghe, khuyên nhắc người già niệm Phật Vãng sanh là thù thắng hơn hết, hiểu ra họ mới có thể buông bỏ vạn duyên nhất tâm chuyên niệm.
4 - Cha mẹ trong nhà tuổi tác đã lớn lại có chứng bệnh lẫn. Vậy phải làm sao khuyên giải họ đây?
Đáp: Việc này phiền phức lắm, bản thân mình nhất định phải đoạn ác tu thiện, tích chứa công đức để hồi hướng cho họ. Bình thường chúng ta hồi hướng, nếu việc hồi hướng không có công đức cụ thể thì việc hồi hướng đó không có công đức. Bạn thấy “Nguyện đem công đức này”, công đức gì đây? Không có công đức thì, việc hồi hướng coi như không, vậy công đức tốt nhất là gì? Là tự mình y giáo phụng hành. Bạn thấy trong kinh Địa Tạng với tấm gương tốt Bà La Môn nữ, Quang Mục nữ, tự thân Bà thật sự tu, thật sự hạnh, Bà làm như thế thật sự có công đức, rồi bà đem công đức đó hồi hướng. Còn chúng ta chỉ có niệm mấy câu kinh thì không lợi ích gì. Bạn thấy Bà La Môn nữ ở trong định thấy Quỷ Vương nói với Bà rằng: Mẹ của bà lên Trời rồi, nghĩa là sao? Chúng ta đọc trong kinh thấy, tuy thời gian bà niệm Phật chỉ có một ngày, một đêm nhưng một ngày, một đêm đó Bà niệm đến nhất tâm bất loạn nên Quỷ Vương gọi Bà là Bồ Tát. Nếu như Bà không đạt được cảnh giới đó thì Bà không thể thấy Địa Ngục, chỉ có Bồ Tát mới có thể thấy được. Bạn phải hiểu được sự chân thành của cái tâm này. Tâm chân thành trong kinh A Di Đà gọi là: hoặc một ngày, hoặc hai ngày, hoặc ba ngày… chỉ trong một ngày một đêm mà Bà có thể đạt đến chuyển phàm thành Thánh, rồi đem công đức này hồi hướng cho cha mẹ mình giúp cho mẹ Bà được sanh thiên. Chuyện của Quang Mục ở trong cảnh giới mộng, sức tu tập, ở trong cảnh giới mộng hơi kém một chút. Thông thường chúng ta gọi công phu tu tập của Bà là công phu thành phiến. Bà chưa được nhất tâm, được nhất tâm mới thật sự là Bồ Tát, công phu của Bà là thành phiến nên mẹ của Bà vẫn phải sanh lại nhân gian, sanh trong gia đình hạ tiện, thọ mạng 13 tuổi rồi lại chuyển kiếp, Bà không có sự thù thắng như mẹ của Bà La Môn nữ vậy. Đó là do công phu của Bà chưa đạt đến. Qua đây nếu bạn muốn hồi hướng thì bạn phải có công đức chân thật. Nếu không có công đức chân thật thì bạn lấy gì để hồi hướng đây? Điều này rất quan trọng, cho nên lòng dạ phải chân thành nhất định không có chút xíu nào giả dối. Tâm chân thành, tâm thanh tịnh, tâm bình đẳng. Nếu chúng ta chuyển ý niệm thì thật sự công đức vô lượng. Nghĩa là phải thật sự chuyển ý niệm. Từ đây về sau vì chánh pháp, vì phổ độ chúng sanh khổ nạn, để phục vụ cho họ, tuyệt đối không vì bản thân thì công đức này thật sự là lớn, nếu như vẫn còn tự tư, tự lợi, vẫn còn tham, sân, si, mạn thì không được, như vậy dù bạn làm thế nào đi nữa thì đừng nói đến công đức, chỉ có chút xíu phước đức thôi. Về phước đức trong “Lục Tổ Đàn Kinh” có dạy, phước đức không cứu nổi chuyện này. Trong Đàn Kinh nói là việc này là sanh tử, là việc lớn. Phước đức không giải quyết được, phải là công đức. Công đức nghĩa là chuyển toàn bộ ý niệm.
5 - Xin hỏi có thể bỏ giấy quy y chôn theo người chết được không?
Nếu như trên giấy quy y không có hình Phật thì được, nếu có hình Phật thì không được. Thật sự mà nói giấy quy y có tiên nhân con cháu để lại cũng là một kỷ niệm tốt. Nếu như con cháu biết Phật pháp thì có thể cúng dường giấy này bên cạnh tượng Phật, đây là hiếu tâm, hiếu kính, thông thường nghĩ đến cha mẹ qua đời đem công đức tu tập tích chứa của mình hồi hướng cho họ và cũng thường cảnh tỉnh mình đoạn ác tu thiện.
6 - Thêm vào quan tài người chết một vài tháp hương, trầm hương, hoa tươi hoặc là thêm vào một vài giấy tiền vàng bạc. Cách nào làm đúng lý đúng pháp?
Trong quan tài không cần phải thêm giấy tiền. thêm những thứ như củi khô, trầm hương thì được, cái này tốt. Người xuất gia khi pháp sư qua đời người ta bỏ mấy thứ này vào quan tài không cần giấy tiền.
7 - Trong Địa khu nội Mông Cổ người chết khi đến nơi hỏa táng có giương tràng phan bảo cái, bên trên có danh hiệu chư Phật Bồ Tát. Xin hỏi làm như vậy có đúng pháp không? Và làm thế nào để khiến cho thân hữu người chết sanh tín tâm?
Phong tục tập quán của mỗi nơi đều khác nhau, vì vậy nên xét theo thân thích, bạn bè, phong tục tập quán của mọi người đây đó chúng ta hành theo lễ tục của nơi đó, được vậy thì mọi người sẽ rất vui vẻ. Còn nếu dùng nghi lễ của nơi khác thì cũng phải nói trước cho họ biết, nếu không nói rõ trước người ta sẽ trách mình. Về điểm này chúng ta cũng phải hiểu. Vậy muốn cho bạn bè thân thích phát khởi tín tâm, việc này có liên quan rất lớn đến người mất. Nếu như người mất có tu hành đúng pháp, lúc sắp ra đi sẽ hiện tướng điềm lành hiếm có, mọi người nhìn thấy sẽ sanh tín tâm, vẫn có một số cảm ứng, cũng đủ cho người ta sanh tín tâm.
8 - Còn đối với phạm nhân, tội phạm chắc chắn sẽ bị phán xử tội chết. Trước khi lâm chung lấy các khí quan của họ đem bán, rồi lấy số tiền đó đem giao lại cho người nhà, mà những khí quan này có thể dùng cho người có nhu cầu sống. Có vị Cư sĩ muốn làm việc này xin hỏi hành vi như vậy có nên không và mối quan hệ nhân quả như thế nào?
Đáp: Nếu như phạm nhân bằng tâm yêu thương của mình, đem bán khí quan của mình để giúp người nhà, thì tâm này là tâm thiện rất đáng tán thán. Lâm chung phát khởi tâm này là tâm tốt, nhưng nên nghĩ lại mình có chịu được sự đau đớn do cắt, lóc không? Rồi dám chắc không khởi tâm sân hay không? Then chốt là ở chỗ đó. Thật sự mà nói điều này có ảnh hưởng đến đi đầu thai ở đời sau, đời sau sẽ đi vào đường nào, điều này rất quan trọng. Người thế gian nói như vậy thôi. Nói như vậy là không được rồi, cho nên phải thận trọng. Trong kinh Đức Phật có dạy chúng ta con người sau khi chết rồi thì thần thức đại khái sau 8 tiếng đồng hồ mới rời khỏi thân xác. Sau khi thần thức rời khỏi thân xác rồi , cái thân xác này thuần túy thuộc về vật chất, nó không biết có sự đau khổ, nếu thần thức chưa rời khỏi, thì tuy đã tắt thở rồi, thậm chí được sự chẩn đoán của thiết bị điều trị, làn sóng não của họ đã mất. Cho nên tuyên bố là não đã chết. Sóng não đã ngưng rồi, thì nhịp mạch cũng ngừng, hơi thở cũng ngừng, nhưng thần thức vẫn chưa rời khỏi. Nếu thần thức chưa rời khỏi thì họ biết đau đớn. Lúc này mà bạn cắt, lóc khí quan của họ, biết là họ có sanh tâm hối hận không? Biết là họ có nổi sân hay không? Then chốt là ở chỗ này. Nếu như lúc này mà khởi tâm sân thì người chết nhất định sẽ đọa vào ba đường ác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét